Giáo Sư Ngôn, Đâm Sắp Hỏng Rồi

Chương 6: Hất mặt

Lúc tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.

Ngôn Chinh không có ở nhà, chỉ có một bảo mẫu rất tốt bụng đến rửa mặt và đưa quần áo sạch cho cô.

Nguyễn Nghị Hòa còn phải đi học, thay quần áo liền vội vàng chạy nhanh đến trường. Dù sao bây giờ đã lớp 12, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa sẽ thi đại học.

Ai ngờ chờ cô chạy đến trường, lớp 12 số 1 vừa vặn đang học vật lý.

Nguyễn Nghị Hòa nhìn thấy Ngôn Chinh liền nhớ những chuyện tối hôm qua làm cho cô xấu hổ, đứng ở cửa phòng học, cúi đầu, thấp giọng nói một câu "Báo cáo".

Ngôn Chinh lại giống như không có việc gì, giả bộ làm "giáo viên tốt", ôn hòa nói: "Vào đi.”

Nguyễn Nghị Hòa đeo cặp sách nhanh chóng vào chỗ ngồi riêng của mình, sợ các bạn khác nhìn thấy vết hôn trên cổ mình.

Ngôn Chinh không hổ là giáo sư hàng đầu đại học Q, nội dung bài giảng của anh rất phong phú.

Một tiết học sắp kết thúc, các học sinh khác đều có cảm giác lưu luyến không rời "Tại sao lại sắp hết giờ rồi", còn chưa thỏa mãn muốn nghe thêm vài câu phân tích nữa. Nguyễn Nghị Hòa ngược lại, một mình ở hàng cuối mơ mơ màng màng ngủ gật - các môn học khác của cô đều rất xuất sắc, duy chỉ có vật lý là không thông suốt, mỗi lần thi đều đứng cuối cùng.

"Nguyễn Nghị Hòa", Ngôn Chinh điểm danh: "Tôi vừa nói gì?”

Người này, là cố ý chỉnh cô đúng không?

Hừ, muốn cho anh biết mùi một chút, để anh biết chị Nguyễn đây cũng không phải ăn chay!

Nguyễn Nghị Hòa lười biếng đứng lên, thuận miệng nói: "Thầy vừa rồi, đọc tên em a.”

Ánh mắt như dao của các nữ sinh lia tới - Nguyễn Nghị Hòa này, thật sự không nể mặt thầy giáo nam thần?!

"Ngoại trừ tên thì sao?"

"Không nghe thấy, ngủ thϊếp đi."

Đây thực sự là... Quá đáng đi.

Nam sinh ngồi phía trên Nguyễn Nghị Hòa len lén quay đầu nhìn cô, trong lòng âm thầm bội phục Nguyễn Nghị Hòa vô cùng can đảm, không sợ thầy cô.

Ngôn Chinh rất kiên nhẫn với Nguyễn Nghị Hòa, trước kia nếu các giáo viên khác bị Nguyễn Nghị Hòa làm như vậy, khẳng định sẽ trở mặt, phạt Nguyễn Nghị Hòa xuống đứng cuối lớp, thậm chí đứng bên ngoài lớp học.

"Tan học đến văn phòng của tôi." Ngôn Chinh vân đạm phong khinh* đáp lại cô.

(*Vân đạm phong khinh có nghĩa mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.)

Tiếp tục lớp vật lý.

Nguyễn Nghị Hòa nhìn chữ viết rõ ràng trên bảng đen, có loại cảm giác đọc thiên thư trên trời... Than ôi, môn vật lý, thực sự là không thể học, không thể học.

Chưa đầy năm phút trôi qua sẽ hết giờ, Nguyễn Nghị Hòa giả vờ quên lời anh nói, từ trong hộc bàn học lấy một tờ đề toán nhăn nhúm, đem bài thi mở ra đang muốn bắt đầu làm, lại nghe người nọ âm hồn bất tán nói —

"Nguyễn Nghị Hòa, lại đây."

Vốn là thời gian tan học, có học sinh trong lớp đang làm bài, có người đang tụm lại nói chuyện, lúc này tất cả đều đồng loạt quay đầu về phía hàng cuối cùng, nhìn Nguyễn Nghị Hòa —

Có lẽ là muốn xem kịch hay, xem cô cùng thầy giáo mới đến chiến đấu với nhau thế nào.

Nguyễn Nghị Hòa chán ghét cảm giác trở thành tiêu điểm, không tình nguyện lê bước chân lên bục giảng.

Ngôn Chinh chỉ vào hai quyển đề thi vật lý trên bục giảng, nói: "Giúp tôi mang đến văn phòng.”

...... Người này không có tay sao? Chỉ có hai cuốn sách còn muốn học sinh giúp mình cầm, thật mạnh mẽ a?!

Nguyễn Nghị Hòa cầm hai quyển đề vật lý kia, lảo đảo theo sau Ngôn Chinh.

Cả tầng lầu, cô là đặc biệt nhất, không mặc đồng phục học sinh đầy đủ.

Nhưng mà, Nguyễn Nghị Hòa thật sự oan uổng, lúc trước ở quán bar, có một lần cãi nhau cãi nhau kịch liệt với đồng nghiệp nữ làm chung, người phụ nữ kia cầm kéo không nói hai lời liền cắt quần đồng phục của cô nát bét, không có cách nào mặc ra ngoài nữa. Nguyễn Nghị Hòa cũng không nỡ bỏ tiền mua thêm một bộ đồng phục mới, dứt khoát mỗi ngày mặc một chiếc áo đồng phục tượng trưng, nghênh ngang đi trong trường, người qua đường muốn nhìn cô bằng hai mắt cũng không sao cả — dù sao, đánh chết cô cũng sẽ không tốn tiền oan uổng mua đồng phục rộng thùng thình xấu xí kia.

Về chuyện quần đồng phục bị người ta cắt nát, Nguyễn Nghị Hòa cũng tuyệt đối không đề cập tới, mỗi lần giáo viên chủ nhiệm, hiệu trưởng bắt được cô không mặc đầy đủ đồng phục học sinh, cô liền bày vẻ mặt không sao cả, đứng chịu giáo huấn xong liền rời đi, cũng không giải thích nửa chữ.

Đến phòng làm việc của Ngôn Chinh, giáo viên hóa học vừa vặn muốn tìm anh đổi lớp, nhìn thấy Nguyễn Nghị Hòa phía sau anh, liền trêu chọc Ngôn Chinh —"Thế nào, giáo sư Ngôn, có phải học sinh cấp 3 so với sinh viên đại học còn khó quản hơn?”

Ngôn Chinh cười như không cười nhìn Nguyễn Nghị Hòa: "Em nói xem? Em có khó quản không?”

Nguyễn Nghị Hòa không nói lời nào, tức giận trừng mắt nhìn anh.

"Kỳ thật cũng không khó quản." Ngôn Chinh thản nhiên nói.

Nguyễn Nghị Hòa bĩu môi, không thèm quan tâm.