Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 18: Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa

Trương Du đứng trước căn phòng đen kịt, hít sâu một hơi.

Quần áo giữ ấm hội học sinh phát cho ghì nặng thân thể khiến cô ấy không thở nổi, nhưng dùng lại khá tốt, ít nhất cô ấy vẫn có thể đi lại hoạt động bình thường trong cái lạnh thấu xương như bây giờ.

Đám người hội học sinh đứng sau lưng gườm gườm nhìn cô ấy, ánh mắt bọn nó khiến Trương Du nhớ đến nam sinh bị đẩy vào đầm lầy lúc trước.

Cô ấy chỉ có thể thấy mờ mờ qua lớp sương mù trên mặt đầm đen kịt, một con quái vật vừa giống cá chạch khổng lồ lại vừa giống rắn. Con người đứng trước mặt nó yếu ớt không chịu nổi, nam sinh đó không có cả cơ hội giãy dụa đã bị nó nuốt chửng.

Trương Du thậm chí còn không nhớ nổi tên nam sinh đó, nhưng sự giãy dụa lúc tuyệt vọng, cảm giác lạnh như băng, đau đớn khủng khϊếp rồi đến cứng đờ khi mất ý thức dường như có thể thông qua lớp sương mù truyền vào các giác quan của cô ấy, khiến tứ chi cô ấy lạnh buốt, suy nghĩ hỗn loạn không thể bình tĩnh được.

Trương Du cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.

Cô ấy biết rõ Đường Tâm Quyết không làm chuyện vô ích, nếu cô "ép" hội học sinh chọn chỗ này làm địa điểm khảo sát, vậy tức là nơi này có chứa cơ hội giúp bọn cô qua cửa.

Trương Du tập trung tinh thần trăm phần trăm, cẩn thận đẩy cửa phòng nghỉ ra.

"Vâng, vậy là bạn học Trương Du đã đến cửa phòng nghỉ, chúng ta hãy mong rằng bạn ấy không sợ bóng tối... Sao còn chưa vào?"

Tiếng Ly Ly nhắc nhở nheo nhéo vang lên: "Chẳng lẽ bạn học Trương không muốn vào sao? Dựa trên tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, chúng tôi cũng không phải là không chịu thay đổi. Trừng phạt học sinh làm trái quy định đáng sợ hơn hay kết quả của việc đưa ra đáp án thất bại tàn nhẫn hơn? Chậc chậc chậc, việc này cần bản thân các bạn học sinh đi tìm đáp án rồi."

Trương Du vẫn không nói chuyện, một lúc sau cô ấy mới do dự lên tiếng: "Tôi muốn liên lạc với bạn cùng phòng."

Ly Ly:??? Cô nghiện xin trợ giúp từ xa hay gì?

"Không được!" Nó không thèm nghĩ đã hét ầm lên, nhưng điện thoại Đường Tâm Quyết gọi đến còn nhanh hơn nó, cuộc gọi tự động được chuyển sang cho phóng viên.

"Xin chào, xin hãy đưa điện thoại cho Trương Du."

Cách điện thoại nhưng giọng Đường Tâm Quyết vẫn như một liều thuốc an thần khiến thần kinh căng thẳng của Trương Du lập tức được thả lỏng, nhưng cô ấy vẫn chậm chạp không dám hoạt động, dường như vẫn đang còn giãy dụa.

Đường Tâm Quyết lập tức phát hiện ra sự kì lạ của bạn cùng phòng, cô nói với hội học sinh: "Tôi muốn gọi video với bạn cùng phòng."

Ly Ly:... Coi chúng nó là công cụ hình người, gọi là đến bảo là đi thật đấy à?

"Không được." Hội học sinh lập tức từ chối không hề do dự: "Không có quy định này."

"Nhưng bạn cùng phòng của tôi bị bệnh mù màu bẩm sinh." Đường Tâm Quyết cũng không chần chừ.

Ly Ly cười lạnh: "Phòng nghỉ tối đen thui không có ánh sáng, mù màu cũng không ảnh hưởng đến hành động."

"Trừ bệnh đó ra thì cậu ấy còn mắc chứng sợ bóng tối, sợ không gian kín dẫn đến biến chứng đau tim, gãy xương nhiều lần dẫn đến di chứng tứ chi không cân đối, còn có cả tiền sử bệnh động kinh, mù màu nghiêm trọng khiến thị lực mù tạm thời... Tổng kết lại, bạn cùng phòng của tôi là một người bị thương tật nặng, không tính là một người bình thường, chỉ có khi nào gọi video, bọn tôi chịu trách nhiệm nhìn đường hộ cậu ấy thì chúng tôi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho một người bình thường."

Đường Tâm Quyết bịa chuyện trôi chảy.

Trương Du bỗng dưng có thêm hơn mười loại bệnh, bị ép trở thành người tàn tật: "..."

Hội học sinh: "..."

Hai bên giằng co mất chừng nửa phút, hội học sinh mới không tình nguyện đồng ý yêu cầu của bọn cô.

Ly Ly hung hãn nhắc nhở: "Chỉ cho mấy người một tiếng đồng hồ thôi, quá giờ coi như thất bại."

Rốt cuộc cũng kết nối video thành công, Đường Tâm Quyết có thể cảm nhận được Trương Du đang hơi hơi run rẩy. Hai người không có thời gian thăm hỏi nhau, cô bảo Trương Du chuyển màn hình thành camera sau, trước mắt cô lập tức xuất hiện một màu đen kịt.

Đen đặc, lạnh lẽo, che giấu, hay phải nói đúng hơn là tụ lại trong phòng, khiến cho người ta nhớ đến ngày đầu tiên lúc trò chơi xuất hiện, thứ bóng đêm xóa không được xua không tan ngoài ban công phòng ngủ.

Trương Du nhỏ giọng nói: "Trước khi bài kiểm tra này bắt đầu, tớ có mua một cái đạo cụ trong cửa hàng, nó có thể nhắc nhở tớ nếu xung quanh có ác ý."

Nếu như khi đứng cạnh hội học sinh, mức độ ác ý nó đo được đã gần đầy, thì bây giờ khi đứng trước cửa phòng ngủ này, nó suýt chút nữa thì nổ tung trong túi áo Trương Du.

Đây cũng chính là lý do vì sao mà Trương Du không dám nhúc nhích, phải gọi video cho Đường Tâm Quyết.

Yêu ma quỷ quái náu mình trong bóng đêm, mà trong bóng đêm có bao nhiêu con mắt không thuộc về loài người đang nhìn trộm, cô ấy không dám tưởng tượng nữa.

Giờ phút này, trong phòng ngủ, người đang chăm chú nhìn điện thoại di động không chỉ có mỗi Đường Tâm Quyết mà còn có cả Quách Quả run lẩy bẩy nữa.

[Mắt âm dương (sơ cấp): Dị năng này sẽ giúp bạn nhìn thấy quỷ rất rõ, từ nay thế giới trong mắt bạn càng thêm muôn màu muôn vẻ.]

Đây là năng lực Quách Quả mới rút thăm được, dùng lúc này thì đúng là quá hợp.

Cô ấy nghiến răng nhìn màn hình một lúc lâu, run run nói: "Tớ cảm giác trong phòng toàn là bóng đen, bên trái có, bên phải cũng có, cái nọ chồng lên cái kia..."

Rốt cuộc căn phòng này có bao nhiêu con quỷ chứ!

"Không sao, cậu chỉ cần thấy cái gì thì nói với tớ cái đó là được, tiện thể rèn luyện kinh nghiệm... Ờ, dù sao kinh nghiệm rèn luyện thực chiến cũng không nhiều lắm." An ủi Quách Quả xong, Đường Tâm Quyết mới nói chuyện với Trương Du: "Cậu lùi lại đi, xong rồi đi sang trái, giờ vào được rồi đó."

Một tiếng ma sát chói tai vang lên, cửa phòng nghỉ bị đẩy mở hẳn ra, nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài, khiến người ta không nhịn được rùng mình.

"Đừng quay đầu, cũng đừng nhìn xung quanh, cứ nhìn thẳng, giờ rẽ trái đi."

Trương Du làm y theo lời hướng dẫn, quay sang trái.

Đường Tâm Quyết: "Đi về phía trước, ở đó có một bức tường, có lẽ có công tắc đèn đó. Khoan đã, cậu đang run à, sao thế?"

Bạn cùng phòng hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng, nói: "Tớ nghe sau lưng có người gọi tên tớ."

"Cậu đừng nghe, không phải người đâu."

"Nhưng mà..." Trương Du cắn chặt răng: "Giọng nói đó càng ngày càng đến gần."

Lúc đầu còn ở xa, nhưng cứ gọi một lần là lại đến gần hơn một chút, mà tiếng gọi vừa mới rồi... Rõ ràng ở ngay sau lưng cô ấy!

Đường Tâm Quyết nheo mắt: "Ngồi xuống!"

Trương Du nhanh nhẹn ngồi sụp xuống, một cơn gió lạnh lướt qua chỗ vốn là đỉnh đầu của cô ấy, tiếng gọi nỉ non cũng bay mất theo, căn phòng lại im lặng như tờ.

Trái tim như muốn vọt ra khỏi l*иg ngực, Trương Du cảm giác toàn thân mình toát đầy mồ hôi lạnh, cơ thể dính nhớp nháp khó chịu trong thời tiết lạnh giá này.

"Đây chắc là quỷ lưỡi dài."

Đường Tâm Quyết giải thích ngắn gọn.

Thật ra những con quái vật xuất hiện trong ác mộng của cô không có tên, những cái tên này là do cô đặt dựa vào đặc trưng của bọn nó.

Quỷ lưỡi dài, tên như ý nghĩa, có thể nói chuyện, bắt chước tiếng gọi trong đêm, nhưng bản thể của nó chỉ là một cái lưỡi nhỏ dài ngoằng chuyên mai phục ở phía sau tấn công đầu người.

Trương Du hơi bình tĩnh lại, bỗng cô ấy nhíu mày ngửi ngửi: "Hình như tớ ngửi thấy mùi gì lạ lắm. Chua chua thối thối, hơi giống mùi chuột chết, nhưng mà..." Cô ấy hơi ngừng lại một chút: "Có lẫn cả mùi máu tươi nữa."

Vừa nãy lúc đang đứng cô ấy không ngửi thấy gì, bây giờ ngồi xổm xuống mới ngửi được cái mùi lạ đang là là mặt đất này. Hơn nữa hình như mùi này bốc ra từ bốn phía căn phòng, không biết nó bắt nguồn từ đâu.

"Nếu không tìm được nơi bắt nguồn, vậy tức là nó bắt nguồn từ khắp mọi nơi." Đường Tâm Quyết bình thản nói: "Quỷ lưỡi dài thường lảng vảng quanh đống xác chết, trong phòng này ít nhất cũng có vài cái xác."

Trương Du:... Cậu đừng có dùng giọng điệu bình thản nói ra những lời đáng sợ như thế chứ, tớ cũng biết sợ mà!

Cũng may Đường Tâm Quyết không miêu tả tiếp nữa, Quách Quả cũng nhỏ giọng bổ sung thêm: "Hai bên trái phải có nhiều bóng người lắm, nhưng mà cái chỗ kia kìa, chỗ quỷ lưỡi dài vừa lao đến đó, cạnh chỗ đó hình như có nhiều cái bóng hơn."

Đường Tâm Quyết như có điều suy tư, sau đó cô hướng dẫn Trương Du đi thẳng đến chỗ quỷ lưỡi dài vừa mới nhào đến.

"Quỷ lưỡi dài là một trong số khá ít loài quỷ có trí thông minh, chúng nó sẽ trông coi nguồn sáng, ngăn cản cậu đến gần."

Trương Du làm theo yêu cầu của Đường Tâm Quyết, quay màn hình điện thoại đang chiếu mặt Đường Tâm Quyết về phía bóng đêm, cẩn thận hỏi: "Thế này sẽ tăng khả năng tránh thoát nguy hiểm của tớ sao?"

Đường Tâm Quyết: "Không, thế này nếu chúng nó nhào tới thì cả hai ta đều có thể nhìn rõ hình dáng của chúng nó."

Trương Du: Khóc.

Quách Quả:... Khóc theo!

Nói thì nói thế, nhưng khi Trương Du đến gần nguồn sáng, quỷ quái đang nấp trong bóng tối đồng loạt nhào lên. Đường Tâm Quyết và Quách Quả phán đoán hướng ít nguy hiểm nhất, giúp cô ấy tránh trái tránh phải.

[Bạn bị một vài thực thể sống ăn mòn, mức độ khỏe mạnh -10]

[Bạn bị tấn công, tinh thần nhanh chóng suy giảm]

[Bạn nhận được debuff: Máu chảy như suối]

[Bạn nhận được debuff: Tổn thương do giá rét]

...

Không thể nào tránh né toàn bộ quái vật trong bóng tối được, chúng nó cứ tầng tầng lớp lớp xông lên khiến cho Trương Du vốn đang suy yếu đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Đường Tâm Quyết nhíu chặt mày, nhanh chóng phân biệt từng loại quỷ quái trong thời gian ngắn nhất.

Đột nhiên cô trông thấy một thứ, ánh mắt trở nên sắc bén, hô lên: "Đón lấy cái đầu to bên trái! Đón đi!"

Thật ra Trương Du đã không thể nhìn thấy "đầu to" ở đâu nữa rồi, cô ấy chỉ đánh về bên trái theo bản năng, sau đó da gà da vịt lập tức dựng đứng lên vì cảm nhận được một luồng ác ý cực kì nồng đậm.

Nhưng mà cái luồng ác ý này không nhắm vào cô ấy, mà nhắm vào... Màn hình đang gọi video trong tay cô ấy?

Trong phòng ngủ, Đường Tâm Quyết đặt điện thoại xuống, nắm chặt cây thông bồn cầu trong tay, đẩy hai người bạn cùng phòng đang hồn vía lên mây ra xa.

"Loại quỷ này tên là huyễn ma, nó có khả năng xuyên không gian nhờ các loại đồ dùng điện tử."

Quách Quả và Trịnh Vãn Tình: "!!!"

Có thể xuyên không gian nhờ đồ dùng điện tử?? Vậy điện thoại...

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô còn chưa dứt lời, một cánh tay khô gầy đen sì đã thò ra từ màn hình di động, cào về phía Đường Tâm Quyết!

[Ting ting, bị quỷ quái cấp cao tấn công, khởi động buff bị động: Ánh sáng chính nghĩa]

[Ánh sáng chính nghĩa, soi sáng cả vùng trời!]

Ánh sáng vàng kim chói mắt bỗng tỏa ra từ trên người Đường Tâm Quyết, soi sáng căn phòng mấy mét vuông bằng thứ ánh sáng chói lóa như mặt trời. Nó chỉ lóe lên có hai giây đã biến mất sạch sẽ như chưa từng xuất hiện.

Cả cánh tay đen sì mới chỉ thò ra khỏi màn hình điện thoại đã bị nướng khô thành than đen, hai mảnh vụn nhỏ từ trên cánh tay vỡ ra rơi xuống đất.

Ngay trước khi nó vỡ nát hoàn toàn, Đường Tâm Quyết ấn cái nút trên thân cây thông bồn cầu, chỗ đầu cao su phun một ngụm nước vào cánh tay, nó lập tức đóng băng thành một cây gậy băng dài trong nháy mắt, rơi đánh "cạch" xuống nền nhà.

Trương Du nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra mà há hốc miệng, tình hình bên chỗ cô ấy cũng đột nhiên thay đổi.

Buff ánh sáng chính nghĩa dường như có ảnh hưởng qua cả màn hình điện thoại, trong chớp mắt khi nó lóe lên ấy, tất cả quỷ quái xung quanh lập tức lùi ra xa mấy mét, cô ấy nhanh chóng tranh thủ thời cơ sờ bức tường tìm công tắc đèn.

Cùng lúc đó, trong radio vang lên tiếng bật thốt ngạc nhiên không kịp suy nghĩ của Ly Ly: "Thế mà không chết... Khụ, thế mà bạn học Trương có thể thành công ư?"

"Tách."

Trương Du ấn công tắn đèn, ánh đèn trắng lạnh chiếu sáng cả phòng nghỉ.

Đám quỷ quái núp trong bóng tối biến mất, mà cảnh tượng trong căn phòng cũng đập vào mắt mọi người một cách rõ ràng.