Editor: Anh Anh
Sau khi rời khỏi biệt viện của Tam hoàng tử, Tề Tĩnh An ngẩng đầu sải bước đi về, Tinh-Khí-Thần cả người cũng rực rỡ hẳn lên, tâm trạng lại trở nên tích cực một lần nữa. Thậm chí lúc đi ngang qua chợ đêm, hắn còn đặc biệt dừng bước, ngồi xổm trước quầy hàng vỉa hè náo nhiệt chọn chọn lựa lựa, suy nghĩ xem có nên mua chút đồ trang sức, đồ chơi nhỏ cho công chúa không, để bày tỏ áy náy khi lúc trước hắn có chút hờn giận, thái độ không tốt với công chúa...
Tề Tĩnh An có thể "Giác ngộ" như vậy, thật sự không thể bỏ qua công lao của Kỷ Ngạn Bình.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của tình địch, vốn Tề Tĩnh An còn có một chút không được tự nhiên đã hoàn toàn nghĩ thông... Tuy rằng Hạ Hầu Tuyên đã lừa hắn hai ba tháng, xây cho hắn một mộng đẹp gặp được minh chủ, mà nay lại tự tay phá nát, khiến hắn trải qua một ngày phập phồng lên xuống, trái tim nhỏ suýt chút nữa thì không chịu nổi: nhưng nếu tính lại từ đầu, thì cả sự kiện này không thể nói ai đúng ai sai, đơn giản là một đoạn "Duyên phận kỳ diệu" mà thôi.
Ngẫm lại, lúc ban đầu, vốn chính Tề Tĩnh An tự bắt gặp Hạ Hầu Tuyên rồi gọi "Tam điện hạ", cũng không phải Hạ Hầu Tuyên cố ý gạt hắn; mà trưởng công chúa điện hạ không lập tức giải thích chân tướng, có lẽ chỉ bởi vì góc độ nhìn nhận vấn đề khác nhau... Tề Tĩnh An xem hai lần bọn họ gặp nhau là Phong Hổ Vân Long, quân thần sơ ngộ, nhưng Hạ Hầu Tuyên không nhất định phải nghĩ như vậy, làm một công chúa "Nữ giả nam trang xuất cung chơi đùa", nói không chừng người ta chỉ coi đó như "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng*" thì sao?
*Nghĩa: Gió vàng sương ngọc tìm nhau, trích trong bài thờ "Thước kiều tiên" của Tần Quan
Vừa nghĩ như thế, Tề Tĩnh An vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười, trong lòng còn có chút băn khoăn: Trước đó công chúa thẳng thắn thản nhiên nói phải gả cho hắn, vậy hiển nhiên là..... Đang thổ lộ với hắn đúng không? Nhưng hắn lại bởi vì kinh ngạc và không được tự nhiên, phản ứng cực kỳ lạnh lùng, thật sự quá không nên.
Mặc dù bề ngoài công chúa có vẻ lãnh đạm không quan tâm, nhưng nhất định trong lòng để ý, không khéo còn có chút khổ sở... Nghĩ đến đây, Tề Tĩnh An càng cảm thấy áy náy lo lắng, nhưng đồng thời, hắn lại không khỏi sinh ra một cảm giác ngọt ngào kỳ lạ: Công chúa thân là một nữ hài tử, thế nhưng lại giành trước thổ lộ với hắn, vậy thì chắc chắn là rất thích hắn, vừa hay hắn cũng rất thích công chúa, vậy thì hắn còn không tự nhiên kiểu cách cái gì nữa? Trời cao đã không bạc đãi hắn rồi, chẳng lẽ phải đợi đến lúc công chúa thật sự gả cho cái tên biểu ca lộn xộn ngổn ngang kia, hắn mới hối hận không kịp sao? Vậy thì tại sao phải bận tâm, rộng rãi sáng sủa mới là bản tính của Tề Tĩnh An, về phần vấn đề người trong lòng thay đổi giới tính, thật sự đúng là "Yêu nàng thì phải bao dung nàng", làm quen một thời gian, hẳn là hắn cũng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên nữa... Đúng không?
Quan trọng hơn là, Chủ Công biến thành công chúa, lý tưởng phụ tá minh chủ, tạo ra thịnh thế của Tề Tĩnh An cũng chưa chắc không thể thực hiện. Đúng như Hạ Hầu Tuyên từng nói, phò mã của trưởng công chúa là một thân phận rất tốt, một nền tảng cao hơn, Tề Tĩnh An đại khái có thể cố gắng trèo lên trước, đứng vững trên bệ này, rồi mới tính đến vấn đề sải cánh bay cao.
... Chuyện công chúa nhϊếp chính, phò mã cầm quyền, ở trong lịch sử của triều Đại Ngụy cũng đã từng thật sự xảy ra. Nói cho cùng, tranh quyền đoạt thế đều dựa vào bản lĩnh thật sự.
Cứ như vậy, Tề Tĩnh An sáng tỏ thông suốt, quyết định lấy thái độ tích cực để ứng đối với mối duyên phận kỳ diệu này, đầu tiên càn quét loại hết tất cả tình địch, cùng công chúa hòa thuận vui vẻ ở chung một chỗ, sau đó phu thê liên thủ, đi thực hiện lý tưởng khát vọng cao hơn xa hơn...
"Này, ngươi xem xong chưa, nhìn lâu như vậy, rốt cuộc có mua hay không?"
Chủ sạp bán đồ trang sức bên vỉa hè không nhịn được nữa mà đẩy Tề Tĩnh An một cái, cuối cùng cũng đánh thức được cái gã đang ngẩn người trước quầy hàng của mình, tay cầm một cây trâm cười ngốc nghếch... Tề Tĩnh An chớp chớp mắt, hoàn hồn lại, nhìn kỹ vật trong tay, cuối cùng vẫn lắc đầu. Mặc dù Lư tú tài từng vỗ ngực nói cho hắn biết, những thứ đồ chơi nhỏ này là đạo cụ dỗ nữ hài tử tốt nhất, nhưng Tề Tĩnh An lại lờ mờ có dự cảm, nếu hắn dám cầm thứ hàng vỉa hè chọc cười tiểu cô nương thuần lương này để lấy lòng công chúa, nói không chừng sẽ hoàn toàn phản tác dụng...
Thả cây trâm trong tay lại chỗ cũ, Tề Tĩnh An đứng dậy rời khỏi gian hàng, lại nghe được chủ sạp mắng sau lưng hắn: "Nhà nho nghèo, chút tiền lẻ mà cũng không nỡ bỏ ra, bảo đảm cả đời cũng không lấy được thê tử!"
Dở khóc dở cười, Tề Tĩnh An bỏ đi không thèm nhìn lại... Chủ sạp này, mặc dù ngôn ngữ thô lỗ, nhưng phép khích tướng lại dùng rất nhuần nhuyễn! Chỉ là đáng tiếc, chủ sạp này cũng không phải tình địch của Tề Tĩnh An, vậy nên phép khích tướng hoàn toàn không có hiệu quả với hắn...
Hơn nữa, Tề Tĩnh An muốn lấy trưởng công chúa điện hạ làm thê tử của hắn, mua bao nhiêu quà tặng cũng vô dụng, việc cấp bách nhất chính là nghĩ cách ở lại kinh thành, ở lại bên cạnh công chúa, không thể để tình địch thừa lúc vắng mà vào, sau đó phòng thủ nghiêm ngặt... Vì vậy ngay khi hắn về khách điếm, liền đi tìm Lư tú tài "Cầm đuốc soi dạ đàm": Một người kế ngắn, hai người kế dài, đầu óc Lư tú tài dùng rất tốt, sẽ có thể cho hắn một gợi ý thật tốt.
Phía bên này, Tề Tĩnh An rất không phúc hậu mà "Chia sẻ" tất cả sự kinh ngạc và khổ não của hắn cho Lư tú tài, khiến Lư tú tài chấn động đến thất điên bát đảo, còn phải vắt hết óc nghĩ biện pháp cho hắn.
Mà đổi thành phía bên kia, xuất phát từ cảnh giác, lần đầu ngủ lại biệt viện của Hạ Hầu Trác nên Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn không thể nào ngủ được, hắn cũng đang suy nghĩ xem nên nói với Hoàng đế thế nào để giữ Tề Tĩnh An lại, trằn trọc trở mình suy nghĩ một đêm, cuối cùng nghĩ ra được mấy kế hoạch tương đối khả thi, hắn liền mang hai mắt thâm quầng trở lại hoàng cung.
Cũng may hôm nay không có triều hội, Thụy phi cũng không tới quấy rầy hắn, nên Hạ Hầu Tuyên ngủ bù một giấc trong Phượng Nghi cung, định ngủ một giấc đến trưa, đợi đến chiều sẽ đi tìm Hoàng đế trò chuyện về việc của Tề Tĩnh An một chút.
Ai ngờ tỉnh dậy, một tin tức trọng đại từ trên trời rơi xuống không hề báo trước, đập cho Hạ Hầu Tuyên hoa cả mắt, càng làm hắn vừa giận vừa sợ... Ngay buổi sáng hôm nay, Hoàng đế nhận được khoái mã cấp tấu của tướng quân chấn thủ biên cương: Người Tây Man bất ngờ tấn công biên quan của Đại Ngụy, truyền đạt quốc thư đòi tiền đòi lương, nhân tiện còn chỉ đích danh muốn vị trưởng công chúa là hắn đi hòa thân với quốc chủ của bọn họ!
Hòa cái em gái nhà mày ấy! Hạ Hầu Tuyên lập tức đứng dậy, trầm giọng hỏi: "Phụ hoàng có thái độ gì với chuyện này, Từ thừa tướng thì sao?"
Giọng lão thái giám đến báo tin bén nhọn, tốc độ nói rất nhanh: "Bệ hạ và các lão thần vẫn còn đang ở Nghị Chính Các thương nghị chuyện này, không rõ kết luận cụ thể. Chỉ là trước khi nô tài tới đây, thấy vẻ mặt bệ hạ giận giữ, khẳng định cực kỳ không muốn gả Điện hạ ra ngoài. Từ thừa tướng chưa tỏ rõ thái độ, chỉ bày tỏ lo lắng với sĩ khí của biên quân và việc cung ứng lương thảo... Điện hạ, chúng nô tài xin cáo lui, thờì gian dâng trà quá dài, chỉ chọc bệ hạ sinh nghi."
"Làm phiền, tin tức này đưa kịp thời như thế, tâm ý của ngươi Bổn cung khắc sâu trong lòng." Hạ Hầu Tuyên khẽ gật đầu, nói: "Nhược Nghiên, thay ta tiễn Vương tổng quản."
Nhược Nghiên hiểu ý đi, đưa lão thái giám Vương tới góc cửa hậu viện Phượng Nghi cung, lấp một phần "Tâm ý" vừa dày vừa nặng cho đối phương, sau đó mới xoay người chạy chậm trở lại chính điện. Sau khi vào cửa, trên mặt nàng hiện lên vẻ lo lắng khó có thể che giấu, muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng nàng vẫn cố gắng cắn chặt răng, không nói lời nào, sóng vai với Tú Di đứng hầu sau lưng Hạ Hầu Tuyên, lặng lẽ đợi Điện hạ đưa ra quyết định đối với chuyện này.
Đã giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, trong sân Phượng Nghi cung ấm áp thoải mái, nhưng không khí trong chính điện lại lạnh lẽo như mùa đông.
Hạ Hầu Tuyên dạo bước quay lại ghế ngồi, chậm rãi ngồi xuống, tâm trạng lập tức bình tĩnh lại... Tuy tin tức đến rất đột ngột, nhưng vẫn còn chưa đủ khiến hắn hoảng hốt lo sợ, không làm chủ được tinh thần. Chỉ trầm ngâm trong chốc lát, hắn lên tiếng phân phó: "Tú Di, ngươi lập tức xuất cung, nói việc này cho Tĩnh An, còn cả nhà kia của ngươi nữa..."
Tú Di dậm mạnh chân, gấp đến mức muốn khóc, "Giờ đã là lúc nào rồi mà còn đùa với ta... Điện hạ, hai người họ không quan không chức, có thể giúp được gì không?"
Hạ Hầu Tuyên mỉm cười vỗ về, nhẹ nhàng nói: "Vừa hay để ta xem bản lĩnh của bọn họ." Tú Di trừng mắt, thu nước mắt lại, hăng hái gật đầu, vội vã xuất cung... Nhìn dáng vẻ này của Tú Di, nếu hai vị kia mà thật sự không có bản lĩnh, e rằng sẽ bị nàng hóa thân thành cọp mẹ một hớp nuốt chửng!
Sau khi đưa mắt nhìn Tú Di rời đi, Hạ Hầu Tuyên chống cằm, lẳng lặng suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi đứng lên, nói: "Ta cũng xuất cung đi, Nhược Nghiên, ngươi trông nhà cho tốt."
"Không phụ sứ mệnh, " Nhược Nghiên chững chạc đáp lại, ân cần hỏi "Điện hạ cũng đi tìm Tề công tử à?"
"Tìm hắn làm chi," Hạ Hầu Tuyên nhíu mày, cười nhạt nói: "Ta muốn đi tìm Thục Dao đánh mã cầu, nếu mẫu phi sai người đến hỏi ta đi đâu, ngươi cứ nói thật là được." Dứt lời, hắn sải bước đi ra cửa điện, hòa vào trong ánh nắng ấm áp, sống lưng vẫn thẳng tắp... Giống như vị công chúa có thể phải đi hòa thân không hề có chút quan hệ nào với hắn.
Hạ Hầu Tuyên thật sự không hề căng thẳng một chút nào sao? Đương nhiên không phải, hòa thân cũng không phải nói chơi, nếu chuyện như vậy cuối cùng đã định xuống, khoảng cách trưởng công chúa điện hạ "Anh dũng hy sinh" cũng không còn xa... Hoặc là giả chết trên đường hòa thân để thoát thân, hoặc là gϊếŧ chết tân lang trong đêm động phòng hoa chúc rồi sau đó chôn theo, tóm lại đều không phải một kết cục tốt đẹp.
Nhưng Hạ Hầu Tuyên cũng không quá khẩn trương, bởi vì trưởng công chúa Đại Ngụy gả cho quốc chủ Tây Man... Cái cách nói này thật sự quá hoang đường, theo tính toán của hắn, khả năng chuyện này chắc chắn xảy ra thậm chí còn thấp hơn cả một phần mười.
Phải biết, người Tây Man chẳng qua là một đám mã tặc quanh quẩn ở thảo nguyên và sa mạc phía Tây Bắc mà thôi, người xưng là quốc chủ cũng chỉ là thủ lĩnh một đám cướp. Mặc dù bọn họ đã lập quốc hơn trăm năm, cả quốc gia cai trị khoảng 400 – 500 vạn nhân khẩu, lại vẫn duy trì tập tục du mục nay đây mai đó như trước, bất kể là hệ thống chính trị, văn hóa hay kinh tế đều vô cùng lạc hậu, căn bản không được tính là một quốc gia phong kiến bình thường... Nếu đặt nước Tây Man và Đại Ngụy với hơn 7000 vạn hộ tịch nhân khẩu, hệ thống chính quyền hoàn thiện, văn hóa kinh tế thuộc vương triều phong kiến chung một chỗ... Cái này còn cần phải so à? Căn bản không có gì so sánh được!
Cho dù gần vài chục năm nay, triều đình Đại Ngụy bùng phát tệ nạn, quốc khố nghèo rớt mùng tơi, sĩ khí và sức chiến đấu của quân lính biên quan cũng ngày càng sa sút, nhưng vẫn còn lâu mới tới mức cúi đầu với người Tây Man. Trên thực tế, người Tây Man nhiều năm liên tục phạm biên, nhưng chỉ đều là chút ầm ĩ nhỏ, nhiều nhất là càn quét một vài tòa biên thành, vơ vét một đám tiền bạc và lương thực để trải qua mùa đông. Đệ trình quốc thư cũng không phải là chuyện ly kỳ gì, năm ngoái có, năm trước cũng có, đều là đòi tiền đòi lương.
Nếu để Hạ Hầu Tuyên đưa ra quyết sách, hắn nhất định sẽ xé nát mấy cái được gọi là quốc thư này, sau đó cạn tào ráo mán, xâm lấn trên nhiều phương diện từ quân sự, văn hóa, kinh tế, không hoàn toàn đồng hóa, thu phục hoặc là diệt tộc người Tây Man thì không được. Đáng tiếc Hoàng đế, Thừa Tướng và đại đa số trọng thần đều không có tinh thần kiên quyết tiến thủ này, bọn họ cũng không muốn gây chiến với bọn cướp kia, vậy nên quyết sách cuối cùng phần nhiều là dẹp an làm chủ, cho ít tiền ít lương rồi đuổi... Hạ Hầu Tuyên thấy, tâm trạng bọn họ tương đương với gia đình giàu có bố thí chút tiền cho đám ăn xin côn đồ nhiều năm liên tục chạy đến cửa nhà bọn họ gây chuyện... Nghĩ cũng biết, nếu những tên ăn xin côn đồ kia tỏ vẻ "Có tiền có lương còn chưa đủ, để đại tiểu thư nhà các ngươi gả cho lão đại của chúng ta đi"... Hoàng đế để ý tới bọn họ mới lạ!
Vậy nên Hạ Hầu Tuyên cũng không lo lắng hắn sẽ rơi vào kết cục gả cho thủ lĩnh đám cướp, từ lúc vừa mới bắt đầu nghe được tin này, cái hắn lo lắng không phải vấn đề này.
Lúc trước, sở dĩ Hạ Hầu Tuyên vừa hoảng vừa giận, thật ra bởi vì khoảnh khắc đó hắn đã nhạy bén nhận thấy... Chuyện này rõ ràng là có người quẫy nhiễu! Có người cố ý nhằm vào hắn!
... Mặc dù người Tây Man là bọn cướp, nhưng cũng không phải kẻ ngu, bọn họ chuyển một bức quốc thư quá phận như vậy tới, ngoại trừ chọc giận Hoàng đế Đại Ngụy ra, có thể có được chỗ tốt gì khác? Không những không có, ngược lại có thể trộm gà không được còn mất nắm gạo, tiền bạc lương thực vốn "Nên có" cũng không đòi được!
Vì vậy Hạ Hầu Tuyên lớn mật phỏng đoán, bức quốc thư này hoàn toàn đã bị người giở trò!
Bởi vì tạm thời còn chưa biết đối thủ hoặc là nói hắc thủ rốt cuộc là ai, tạm thời Hạ Hầu Tuyên quyết định yên lặng theo dõi biến hóa, trước hết để cho "Phò mã tương lai" thay hắn ra mặt "Chơi hai ván"... Tin là Tề Tĩnh An sẽ không làm hắn thất vọng.