Cậu gọi người nào đó lại: "Giám đốc Đoạn."
Đoạn Trì đứng yên, quay đầu lại.
Cảnh Tây bước lên trước một bước, đối diện với hắn, ánh mắt dời xuống vạt áo trước ngực: "Gió đêm thổi hình như có hơi mát mẻ quá?"
Đoạn Trì: "..."
Cảnh Tây nói câu này xong đột nhiên nhớ đến gì đó, thần kinh ngay lập tức căng thẳng. Ở trong phòng tắm khi nãy quá gấp, cậu không kịp mặc qυầи ɭóŧ.
"Thôi không có chuyện gì đâu, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi. Anh không cần trả lời."
Đoạn Trì vừa rồi ôm ngang cậu lên cũng không cẩn thận đã nhìn thấy một chút, cũng hiểu rõ tình huống của cậu.
Khóe miệng hắn cong lên rất nhỏ, không hỏi lại có muốn quay trở về không, trực tiếp mang đối phương đến bãi đỗ xe.
Đêm nay toàn làm những chuyện... hết đấu khẩu, lại nhảy lầu, bây giờ còn lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, tuy rằng hơi hỗn loạn nhưng nếu là trước khi giải bày thì không khí sẽ không tốt như thế này được.
Trên đời này, có tiền thì đại bộ phận vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.
Cả hai ở trên đường mua quần áo cùng đồ lót, ăn mặc thật chỉnh tề cùng nhau đến viện nghiên cứu. Cảnh Tây theo hắn xuống xe, cân nhắc chốc lát rồi hổi: "Giám đốc Đoạn, hay là tôi vào gặp cháu trai anh luôn nhé?"
Đoạn Trì nhìn về phía cậu.
Cảnh Tây nói: "Anh xem hiện tại y học cũng chưa thể giải quyết vấn đề của tộc các anh, không biết sau này chúng ta sẽ còn bị trói định đến bao lâu. Cậu ta là cháu trai anh, tôi cũng không chắc sau này sẽ vô tình gặp cậu ta trong hoàn cảnh nào, đến lúc đó do quá bất ngờ liền không kịp phòng ngừa. Chi bằng sẵn tiện đang ở viện nghiên cứu, trực tiếp gặp nhau, để cậu ta ngửi một mùi khác xem sao.
Cậu quả thật muốn gặp nam chính chân chính một lần.
Cậu ta là nam chính, sau này xử lý bug không thể tránh khỏi giao tiếp để thúc đẩy tiến độ câu chuyện, bọn họ căn bản không thể trốn tranh mãi.
Đoạn Trì nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi nói: "Tôi đi hỏi ý kiến của nó."
Cảnh Tây gật đầu, xoay người đi tìm Kim Ngữ Mộng.
Đoạn Trì tìm cháu trai thuật lại chuyện này.
Ba con sói con đồng loạt sửng sốt.
Vài giây sau, Đoạn Tu Văn cắn răng đồng ý.
Cha mẹ cậu mất sớm, cậu chỉ còn lại một người chú này. Sau này chú cùng Ất Chu ở bên nhau, tự khắc Ất Chu trở thành người nhà của cậu, làm sao mà trốn mặt được nữa.
Hai con sói con còn lại nghe lời này xong, rưng rưng nhìn anh em mình.
Anh em tốt vừa chịu một vòng kí©ɧ ŧɧí©ɧ xong, bây giờ phải chịu thêm một trận nữa.
Thật sự quá thảm! Hai con sói con giơ móng vuốt ôm chặt cậu, tru một hồi dài.
Khi Cảnh Tây tìm được Kim Ngữ Mộng, cô vừa làm xong một vòng kiểm tra, đang ngồi cạnh cửa sổ uống cà phê.
Cô nhìn thấy cậu, không khỏi kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"
Cảnh Tây: "Nghe nói em xảy ra chuyện."
Kim Ngữ Mộng càng kinh ngạc hơn: "Anh nghe ai nói?"
Cảnh Tây: "Đoạn Trì."
Kim Ngữ Mộng trong nháy mắt tưởng mình nghe thấy ảo giác: "Ai cơ?"
Cảnh Tây lặp lại: "Đoạn Trì."
Cậu thành thật: "Tình huống của em và anh giống nhau."
Kim Ngữ Mộng: "..."
Lượng tin tức này quá lớn, tuy rằng cô là một người luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp, thế nhưng đến vài giây sau cũng chỉ có thể run run hỏi: "...Anh, anh cùng Đoạn Trì?"
Cảnh Tây gật đầu.
Kim Ngữ Mộng khẽ nhếch nhếch môi, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Thân phận Dị Lang của Đoạn Trì không phải bí mật lớn, ai cũng biết.
Giám đốc đứng đầu của tập đoàn tài chính Ngân Lũy, đẹp trai tài giỏi lại nhiều tiền, mấy năm qua vô số người ảo tưởng muốn trở thành "chân mệnh duy nhất" của hắn, từ trong tối đến ngoài sáng người người xếp lớp dạo quanh hắn nhiều không đếm xuể, đáng tiếc là không một ai thành công.
Trước đó không lâu cô có nghe cha mình nói rằng hình như chuông báo động trên vòng tay của Đoạn Trì đã vang lên, nhưng không một ai biết đối tượng là ai, càng không nghĩ đến lại là Ất Chu. Khó trách khi hai nhà đính hôn, Đoạn Trì lại đến tham dự.