Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 37

Đám ăn chơi trác táng không chịu.

"Sao mà được, tụi tôi là cố ý dẫn cậu đến đây giải sầu, sao có thể cứ để cậu ở trong phòng một mình trồng nấm mãi!"

"Nếu đã đến đây là phải chơi!"

"Càng buồn càng dễ phiền lòng, phải chơi cho đã mới tốt chứ."

Cảnh Tây đáp: "Tôi đã chơi cả buổi sáng rồi, tôi còn mới tắm xong đây. Tôi muốn ngủ, dưỡng sinh."

Đám ăn chơi trác táng đập cửa, vô cùng đau đớn: "Dưỡng cái gì mà dưỡng, sinh cái gì mà sinh. Cậu tuổi còn trẻ mắc gì phải sa đọa như mấy lão già như thế!"

"Ai nói người trẻ tuổi không cần dưỡng sinh?", Cảnh Tây so với bọn họ còn đau đớn hơn. "Tôi khuyên các cậu tốt nhất cũng nên tập dưỡng sinh vài ngày đi. Lúc nào cũng ăn chơi đàng điếm, thân thể sớm muộn gì cũng bị đào rỗng. Tôi mỗi ngày nhìn các cậu tìm đường chết thì vô cùng đau lòng có biết không!"

Đám ăn chơi trác táng mắc điếc tai ngơ, vẫn như cũ đập cửa.

Bọn họ đang muốn khuyên tiếp thì một tiếng chuông điện thoại reng reng vang lên - sói con chờ mãi ở cục cảnh sát không thấy ông chú mình đâu, sốt ruột gọi đến.

Cảnh Tây: "..."

Đoạn Trì: "..."

Đám ăn chơi trác táng: "..."

Không khí tĩnh mịch hai giây, điện thoại được tắt đi, đám ăn chơi trác táng liền phản ứng lại, trợn to mắt: "Trong phòng cậu có người!"

"Được rồi không thể giấu giếm nữa, các cậu nhìn quần áo trên người tôi đi. Tất cả đều là người trưởng thành, tự động hiểu nhé, bây giờ thì đừng làm phiền cuộc vui của tôi nữa được không?" Cảnh Tây hào phóng thừa nhận, ái muội đưa mắt ra hiệu.

Cậu gỡ hết mấy bàn tay bấu trên cửa phòng mình ra rồi đóng sập lại.

Đm đm đm đm đm! Đám ăn chơi trác táng không khỏi khϊếp sợ.

Từ khi quen biết đến nay, Chu thiếu chưa bao giờ đυ.ng vào người khác, nói gì đến thưởng thức mĩ vị ở phương diện này. Bọn họ còn nghĩ hắn là quan thế âm bồ tát sống nữa kìa! Vậy mà ngày hôm nay cậu ta quyết định khai trai!

Cả đám ngẩn người, rồi có người hoàn hồn mà gõ cửa lại, tính khuyên cậu đừng dùng phương thức này phát tiết cảm xúc, nhưng ngay sau đó đã bị những người khác ngăn lại kéo đi.

Đoạn Trì nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hơi có chút thâm ý nói: "Mới quen có mấy ngày mà bọn họ rất tốt với em, đến cả phương diện này mà cũng muốn quản."

Cảnh Tây làm bộ không hiểu ý hắn, vô cùng thuần khiết: "Đúng vậy, chơi với nhau rất tốt."

Chỉ mới quen nhau hơn nửa tháng mà thôi, chưa có cảm tình gì quá sâu nặng.

Một ít là cảm thấy cậu có ý tứ, muốn lôi cậu đi chơi cùng; một ít là bị hấp dẫn bởi nhân cách của cậu, xác thực muốn kết giao; mặt khác còn một hai tên khác... chính là đơn thuần muốn lên giường với cậu, ví dụ như vị vừa mới gõ cửa kia.

Cậu không muốn cùng Đoạn Trì thảo luận về vấn đề này, nói vào trọng điểm: "Lần đầu tiên tôi khai trai, bọn họ khẳng định muốn biết xem đối tượng của tôi là nam hay nữ, là con người hay phi nhân loại, tám phần là sẽ làm phiền, thế nên anh suy nghĩ làm sao để đi ra ngoài đi."

Đoạn Trì: "Em không muốn phơi bày quan hệ của chúng ta sao?"

Cảnh Tây: "Không muốn."

Đoạn Trì như dự kiến mà gật gật đầu.

Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, kỳ thực không chỉ có cậu, hắn cũng không muốn hiện tại phải bại lộ.

Hắn có khát vọng lớn, kẻ thù cũng không ít, cả hai vẫn chưa xác định một mối quan hệ rõ ràng đã công khai, quả thực không tốt.

Hắn đến ban công nhìn xuống, nhớ đến điều gì đó lại ngẩng dầu nhìn lên trên, tự hỏi con đường này liệu có đi được không.

Cảnh Tây bất động thanh sắc đi theo sau, nghe thấy hắn nói muốn ra ban công hỏi về việc lúc cậu "một chọi hai" đã nhảy từ trên lầu cao xuống, chần chờ nói: "Không được đâu. Tôi chỉ dám nhảy có ba tầng thôi, đây là tầng bảy, tôi không nhảy được đâu."

Cậu nhìn thẳng vào Đoạn Trì, nghiêm túc giải thích: "Anh có phải lại hiểu lầm tôi cái gì không? Lần trước là tôi ăn may thôi, do khát vọng sống quá mạnh mẽ mới có thể đánh lại hai Dị Lang kia."