Cảnh Tây kêu đám ăn chơi trác táng né ra một chút, thừa dịp cô thả lỏng cảnh giác thì phân phó cộng sự nhỏ mở sóng âm thôi miên.
Hệ thống nhỏ nhắc nhở: "Chủ nhân, dùng xuyên qua di động sẽ làm giảm hiệu quả."
Cậu cũng không thực sự muốn thôi miên, chỉ là đơn giản làm một trò ám thị tâm lý nhỏ: "Tụi anh sẽ ở bờ biển chơi hai ngày, nếu em chán có thể đến đây tìm người chơi cùng. Nếu em đi một mình thì nhớ phải chú ý an toàn đó."
Cậu đổi đề tài: "Anh có nghe nói ở chỗ này có thần thụ rất linh thiêng. Em đã đến xem thử chưa?"
Kim Ngữ Mộng: "Em có đến xem rồi."
Cảnh Tây: "Đi buổi sáng hay buổi tối thế?"
Kim Ngữ Mộng: "Buổi sáng."
Cảnh Tây: "Anh nghe nói buổi tối khung cảnh sẽ đẹp hơn đó, có khả năng nhìn thấy đom đóm nữa, đêm nay tụi anh cũng tính đi liền đây."
Cậu hàn huyên thêm vài câu thì kết thúc cuộc gọi, cùng đám ăn chơi trác táng chơi đến chạng vạng rồi dặn dò hệ thống nhỏ gửi tin tức các hoạt động tối nay ở chỗ thần thụ sang cho Kim Ngữ Mộng, gia tăng thêm ấn tượng. Chờ đến tối, cậu tìm cớ rời đi, bảo cộng sự nhỏ ngụy tạo vị trí của mình cho thật tốt, sau đó đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang tiến đến chỗ thần thụ.
Cùng lúc đó, Đoạn Trì đang ngồi máy bay đến bờ biển.
Hệ thống nhỏ một bên lưu ý vị trí của hắn, một bên theo dõi sát sao tình huống trước mắt, khẩn trương hỏi: "Nữ chính và nam chính thật sự sẽ gặp được nhau ạ?"
Cảnh Tây: "Ai biết được."
Hệ thống nhỏ run run: "Lỡ như không gặp nhau thì sao?"
Cảnh Tây ha hả: "Vậy thì chứng minh bọn họ không có duyên với nhau, tiếp theo thì chúng ta mặc kệ thế giới này đi."
Hệ thống nhỏ mệt mỏi quá độ lâm vào trạng thái ngủ say tạm thời: "..."
Nam chính đã tới nơi. Cảnh Tây đứng ở phía xa đánh giá, thấy ba con sói con đều thành kính chắp tay cầu nguyện, còn mua thêm nhiều món đồ cúng thì nhớ đến ước mong truyền thốn của Dị Lang, hỏi hỏi: "Bọn họ lại thành tâm cầu mình được độc thân cả đời à?"
Hệ thống nhỏ: "Hẳn là vậy."
Cảnh Tây ngẫm nghĩ lại vị nam chính trong nửa tháng này vì bảo vệ mạng sống của mình mà vô cùng ngoan ngoãn, cười cười: "Ngươi xem nam chính của các ngươi thảm như vậy, vẫn nên buông tha cho cậu ta đi."
Hệ thống nhỏ biu biu trầm mặc: "..."
"Vậy còn cốt truyện thì sao bây giờ? Hơn cả nữ chính tốt như vậy, khẳng định về sau bọn họ sẽ... Ấy ấy cô ấy đến rồi!"
Cảnh Tây hơi híp mắt, tự hỏi thế giới ý thức của mình sụp đổ ngay lúc này thì có lợi ích gì không.
Sự thật chứng minh là có lợi.
Đoạn Tu Văn vừa sắp xếp lại đồ cúng xong, đi vòng quanh thần thụ nửa vòng, vừa bước xuống bậc thang thì gặp nữ chính.
Nháy mắt nghe thấy tiếng chuông báo động vang lên vù vù.
Đó là tiếng chuông vô cùng quen thuộc trên vòng tay của bọn họ.
Hai con sói con đứng dưới sân khấu nhìn lên: "..."
Vừa mới nói chú của mình đã bại trận thảm hại, bây giờ anh em của mình lại có một người ngã xuống.
Chú đã không giữ được mình, anh em tốt cũng sắp đi vào vết xe đổ khốc liệt.
Hai con sói con vô cùng bi thống phẫn hận muốn ngửa cổ tru lên một tiếng dài, suy nghĩ duy nhất còn trong đầu là mẹ nó đem tiền mua bùa bình an trả lại cho chúng tôi! Một chút đều không linh nghiệm!
Ba phía xung quanh quảng trường đều là các bậc thang, chỉ có phía còn lại là hướng ra bờ hồ.
Cảnh Tây đứng ở bậc thang trung tâm, có thể đem mọi thứ ở hai phía trái phải thu vào tầm mắt, cùng hệ thống nhỏ nhìn một màn "nam chính từ bên trái vòng sang bên phải, vô tình gặp gỡ nữ chính đi từ bên phải sang bên trái". So với phim thần tượng chỉ có kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn chứ không hề thua kém, khiến cho hệ thống nhỏ kích động không ngừng gào thét vang dội.
"Tuấn nam mỹ nữ, quá mức xứng đôi! Quả nhiên là vận mệnh sắp đặt, không cần chủ nhân ám chỉ thời gian, nữ chính cũng có thể ngay thời điểm này xuất hiện!"