Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 30

Vào ngày đính hôn ấy, hắn cũng nghe không ít chuyện của Ất gia. Đại thiếu gia của Ất gia là một người lạnh nhạt quái gở, không thích cùng người khác giao tiếp, hiện tại lại là một tay ăn chơi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa còn điệu bộ còn vô cùng thuần thục. Giống như từ trong ra ngoài đều đã đổi thành một người khác.

Thứ tư, hắn nghi ngờ cậu ta cũng là một hacker có trình độ cao.

Hắn có lưu ý đến một số điểm trong lễ đính hôn, trong đó có việc Ất Tuấn và Tiểu Huệ đều cáo trạng Ất Chu xâm phạm quyền riêng tư. Nhưng băng ghi âm được phát xong liền tự động hủy, bọn họ đem điện thoại cho nhân viên kĩ thuật chuyên nghiệp khôi phục lại cũng không tìm thấy được gì. Sau đó cả hai đồng loạt tìm kiếm các thiết bị nghe lén trong quần áo của mình nhưng vẫn không thu hoạch được gì nên hoài nghi Ất Chu đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi.

Mặt khác ngày hôm đó ở nhà ăn, hắn cũng lo lắng tiếng chuông báo động của mình sẽ thu hút chú ý của người khác, sợ thiếu niên lại phải cách xa mình nên đã âm thầm ra lệnh cho tâm phúc đi xử lý. Kết quả ngay cả ảnh chụp còn không có, nói gì video. Thế nhưng hắn vẫn không tin là những người tọc mạch nhiều chuyện khi ấy lại đồng thời "không cẩn thận xóa hết".

Cuối cùng, chính là trực giác của hắn mách bảo.

Ất Chu tuy mang bộ dáng của thiếu niên, nhưng hắn cảm thấy cậu không giống thiếu niên vừa trưởng thành một chút nào, ngược lại là một người từng trải, có đôi mắt nhìn đời vô cùng già dặn và kinh nghiệm sống cực kỳ phong phú.

Một người bí ẩn đầy mê hoặc như vậy làm hắn vô pháp vô phương tình nguyện sa vào.

Nhưng dù sao cũng là một nhân vật sóng to gió lớn, hắn cũng không dễ dàng đánh mất lý trí. Cho nên khi suy nghĩ kĩ càng hơn, hắn hoài nghi sự xuất hiện của cậu không đơn giản như vậy, mà cậu muốn mượn vỏ bọc ấy để làm chuyện gì đó.

Cúp máy kết thúc cuộc trò chuyện, đi theo nhóm bạn đến bờ biển chơi, xin kết bạn với nam chính.

Hệ thống nhỏ đại khái đã tỉnh táo xem xét lại tình tiết, muốn chủ nhân của mình phải nghiêm túc làm việc hơn: "Ngài muốn cùng bọn họ chừng nào mà không được? Bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta đến đây không chuẩn bị gì hết còn kéo theo một đám người như vậy làm gì!"

Cảnh Tây khiêm tốn chỉ giáo: "Ta bị đuổi khỏi nhà, không nơi nương tựa, chân trước vừa khuyên bảo nữ chính đi du lịch, sau lưng liền ở bên này ngẫu nhiên gặp được cô ấy, cô ấy còn biết ta thích cho người ta nhiều "món quà tinh thần" nho nhỏ. Ngươi nghĩ xem nữ chính có hoài nghi ta cố ý tạo ra một màn kịch để cho cô ấy sa lưới hay không?"

Hệ thống nhỏ cảm thấy vài sợi dây điện của mình không khống chế được đứt phựt: "..."

Nó oe oe: "Về sau ngài có tẩy trắng nổi không! Giờ thì Đoạn Trì biết ngài đang ở đâu rồi, khó khăn tăng gấp đôi. Ngài xem, nam chính chân trước vừa đến, ngài sau lưng cũng đến luôn, hắn ta chẳng lẽ không nghi ngờ ngài sao!"

Cảnh Tây cười cười: "Vậy ngươi nghĩ rằng bây giờ hắn không hoài nghi ta à? Hắn không phải một người không có não."

Hệ thống nhỏ: "Gì cơ? Hắn nghi ngờ ngài điều gì?"

Cảnh Tây nhìn thấy địa chỉ liên lạc của nam chính vừa được gửi qua, khóe miệng cong cong vui vẻ: "Bản thân ta chính là thứ bất hợp lý nhất."

Ba con sói con sau khi nghe điện thoại của chú mình liền cảm thấy vô cùng bi phẫn.

Bọn họ áp lực hơn nửa tháng, chỉ biết đi từ nhà đến công ty, từ công ty về nhà, thật vất vả mới có thể vui vẻ thư giãn, bây giờ lại nghe tin sét đánh giữa trời quang mà không thể tìm ai để nói lí lẽ.

"Nhanh lên, phát vị trí qua cho cậu ta đi!"

Nam chính Đoạn Tu Văn ngay lập tức phát vị trí.

Cảnh Tây cũng phối hợp mà mở vị trí của mình, cùng họ xem xét rồi dò hỏi thêm một chút thông tin, biết được cả ba đều là Dị Lang thì cười cười gửi đi một tin.