Cậu nhấn nút chấp nhận. Là người của viện nghiên cứu, muốn cậu sắp xếp thời gian để đến khu cách ly. Cậu gửi thông tin cho cộng sự nhỏ: "Kiểm tra mức độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Đoạn Trì."
Hệ thống nhỏ đáng tin cậy còn quan tâm vấn đề này hơn cả, sớm đã theo dõi, liền trả lời: "Vẫn luôn ở trong phạm vi bình thường."
Cảnh Tây "ừ" đã hiểu, nói vào điện thoại: "Gần đây tôi không rảnh lắm, nếu anh ta có thể chờ thì qua mấy ngày nữa đi."
Đầu bên kia một mảnh yên tĩnh, rồi lại một trận sột sột soạt soạt, cuối cùng là một âm thanh trầm thấp vang lên, tựa hồ trực tiếp đâm thẳng vào màng nhĩ.
"Tôi không thể."
Cảnh Tây vừa nghe thấy âm thanh này, thân thể hơi dừng lại một chút nhưng giọng điệu vẫn nhàn nhạt không thay đổi: "Giám đốc Đoạn khiêm tốn quá, toàn tinh cầu này đều công nhận là ngài lợi hại, đừng nói là một tuần, sợ là một tháng cũng không thành vấn đề."
Đoạn Trì: "Không lợi hại đến mức đó."
Nhân viên nghiên cứu nhìn thấy vẻ mặt của Đoạn Trì, nhanh chóng phổ cập tri thức khoa học: "Đúng vậy, không liên quan đến vấn đề thân thể đặc thù của Dị Lang đâu."
Cảnh Tây: "Tôi không nói đến thể chất, ý tôi là vấn đề tin tưởng giữa tôi và giám đốc Đoạn."
"Anh kiểm tra thử vòng tay của ngài Đoạn đi, tôi tin tưởng ngài ấy vô cùng khỏe mạnh."
Nhân viên nghiên cứu nhìn ghi chép yếu tố kí©ɧ ŧɧí©ɧ gần đây nhất, ho khan đáp: "... Vẫn còn dao động..."
Anh ta quay lại đề tài ban đầu, hỏi khi nào cậu có thời gian rảnh.
Cảnh Tây bây giờ lại sảng khoái đáp: "Hiện tại đang rảnh. Làm luôn được không?"
Nhân viên nghiên cứu vô cùng bất đắc dĩ: "Hiện tại lại không được..."
Cảnh Tây: "Vì sao?"
Nhân viên nghiên cứu giải thích: "Chúng tôi cần trực tiếp xem xét giám đốc Đoạn có bị cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, sau đó mới có thể cấp đơn kiến nghị được."
Cảnh Tây cấp tốc alo cho cộng sự nhỏ, xác định cần phải làm như thế, có khi còn phải làm thêm hai ba hiệp nghị nữa, bèn "OK" đáp ứng: "Được rồi, đơn giản mà, máu của tôi lúc trước cung cấp đã hết rồi à?"
Nhân viên nghiên cứu: "Chưa hết."
Cảnh Tây: "Vậy mấy người lấy lượng còn lại ra đi, làm một lớp da nhân tạo nữa, sau đó chúng ta gọi video, coi như là mặt đối mặt kiểm tra rồi."
Nhân viên nghiên cứu: "..."
Ý tưởng này cũng quá... Nhân viên nghiên cứu lặng lẽ quay sang nhìn giám đốc Đoạn.
Đoạn Trì trong đáy mắt lãnh đạm bỗng dâng lên chút ý cười: "Không cần máu đâu, cứ gọi video trước đi."
Cảnh Tây vô cùng hài lòng. Vì chưa trò chuyện cùng ai trên Tinh Võng nên cậu muốn thử chút.
Ba phút sau, Đoạn Trì cùng nhân viên nghiên cứu cũng mang kính thực tế ảo tiến vào Tinh Võng, tìm được phòng của cậu, dùng mật mã mở cửa, phát hiện đây quả thật là một phòng dùng để trò chuyện. Bốn phía được bao bọc trong không khí ấm áp, ba ghế sô pha đơn xếp xung quanh một cái bàn tròn nhỏ màu trắng.
Trước khi tiến vào mọi người đều có thể lựa chọn hình tượng biểu hiện cho bản thân, ba người đều dùng hình ảnh thực của mình. Nhân viên nghiên cứu nhìn thấy Cảnh Tây ngồi trên sô pha, thần sắc lười nhác thả lỏng, khóe miệng cong cong cười, vô cùng mê người.
Ngày đó anh ta đi theo giám đốc Đoạn đến viện nghiên cứu nên không có tiếp xúc thiếu niên này, chỉ thông qua đồng nghiệp mà biết được người nọ là một sinh viên 18 tuổi, lớn lên rất đẹp.
Giờ phút này vừa nhìn thấy, anh ta nghĩ thầm này nào phải rất đẹp, mà là quá đẹp, đẹp đến rụng rời!
Anh ta lại liếc mắt sang giám đốc Đoạn.
Đoạn Trì chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên, sau đó ngồi xuống phía đối diện.
Nhân viên nghiên cứu theo sau ngồi xuống. Tình hình là cần hai nhân viên nghiên cứu thực hiện kiểm tra, nhưng đây không phải là gặp mặt trực tiếp trong hiện thực, không cần phiền phức như vậy, chỉ cần một mình anh ta chủ trì là được. Vì thế anh ôn hòa hỏi thiếu niên về ý tưởng của cậu.
Cảnh Tây hướng qua Đoạn Trì: "Giám đốc Đoạn nghĩ như thế nào?"