Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 2: Đợi Phân Gia Rồi Tính Sau

Vào phòng.

Một đứa trẻ đang nằm trên giường, đã ba tuổi rồi, nhưng nhìn qua lại phảng phất như mới hai tuổi. Hai gò má đỏ bừng, Thẩm Húc duỗi tay sờ lên trán thằng bé, cảm giác nóng phỏng tay truyền đến, khiến sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống.

Đúng lúc ấy, Tam Oa tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Húc, sững sờ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nhếch môi gọi: “Cha!”

Giọng nói mềm mại, nhỏ đến mức không cẩn thận sẽ không nghe được, khiến Thẩm Húc càng đau lòng hơn.

“Ơi! Cha đây! Chị gái nói cả ngày còn chưa ăn gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Oa khẽ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Húc: “Chị gái pha sữa thơm thơm cho con uống.”

Sữa thơm thơm cậu bé nó tất nhiên là sữa mạch nha.

Thẩm Húc bật cười: “Có ngon không?”

“Ngon ạ!”

Nói xong, lại ho khan một trận, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn.

Thẩm Húc cau mày, tình hình này không ổn lắm, cứ để đứa bé tiếp tục sốt cao như vậy sẽ xảy ra chuyện xấu mất.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, hỏi Chu Song Yến: “Mẹ con đâu?”

“Đến nhà ông cả rồi! Mẹ nói muốn đưa em trai đến bệnh viện, xin tiền bà nội, bà nội không cho. Không còn cách nào khác, mẹ nói đi vay tiền bác cả, đợi cha về thì trả lại cho bọn họ.”

Mặt Thẩm Húc đã đén đến mức có thể nhỏ ra mực rồi. Hắn đứng dậy, tìm chiếc áo khoác của mình trong ngăn tủ, bọc Tam Oa lại: “Đến nhà ông cả tìm mẹ con về, nói cha về rồi, chúng ta lập tức đi bệnh viện!”

Chu Song Yến vui mừng: “Vâng!”

Lúc này, bên ngoài lại bắt đầu ầm ĩ.

Tiếng kêu thảm thiết của Hướng Quế Liên như ai gϊếŧ cha mẹ bà ta truyền vào: “Ui chao! Cái con đàn bà phá của này! Trẻ con nhà ai không ốm không sốt? Uống nhiều nước chút, nằm hai ngày khắc khỏi! Nhà ai hở ra là lại chạy đến bệnh viện hả? Không có tiền còn đi vay mượn, dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ để mày phá như vậy!”

Thẩm Húc ra ngoài, thì trông thấy trong phòng có thêm vài người, Chu Đại Hải và con ông ấy là Chu Minh Hữu đều tới, còn có cả xe bò đang buộc ngoài sân. Hắn nhìn về phía Điền Tùng Ngọc. Cô đang mang thai, hiện tại bốn tháng, đã bắt đầu lộ bụng. Nhưng Tam Oa lại không bớt lo, vốn dĩ lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng mà mẹ chồng không giúp đỡ thì thôi, còn ầm ĩ ngáng chân.

Ban đầu cô còn chịu đựng, hốc mắt đỏ bừng vẫn cố không để nước mắt tuôn rơi. Lúc này nhìn thấy chồng đã về nhà, lại không nhịn được nước mắt như mưa.

Thẩm Húc gật đầu với cô, xem như trấn an, rồi xoay người chào hỏi hai cha con Chu Đại Hải: “Bác trai, Minh Hữu.”

Chu Đại Hải nhìn Tam Oa trong ngực hắn, bị dọa nhảy dựng: “Sao mặt lại đỏ thế?”

Sau khi sờ soạng một phen, càng kinh hãi hơn: “Đã ốm thế này rồi, sao không nói sớm? Mau lên xe, bác bảo Minh Hữu đánh xe đưa các cháu đi!”

Nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Hướng Quế Liên một cái, ngoài miệng chưa nói gì, nhưng ý tứ đã rõ, là bà ta làm chậm trễ.

Thế hệ trước của nhà họ Chu chỉ có hai anh em, Chu Đại Hải là anh cả, một tay nuôi lớn em trai Chu Nhị Giang. Sau khi Chu Nhị Giang qua đời, nhờ ông ấy giúp đỡ mọi lúc mọi nơi, Hướng Quế Liên mới có thể nuôi lớn mấy đứa trẻ. Hiện giờ cuộc sống không tệ lắm, cũng là nhờ phúc của người anh chồng đại đội trưởng này.

Bởi vậy, mặc dù Hướng Quế Liên ngang ngược thật, cũng không dám lỗ mãng trước mặt Chu Đại Hải, chỉ thấp giọng biện giải: “Em cũng không biết lại nghiêm trọng như vậy, Tam Oa sinh non, từ khi sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, hai ba ngày lại ốm một trận, lần nào cũng muốn chạy đến bệnh viện, lấy đâu ra tiền khám chữa!”

Chu Đại Hải nhíu mày: “Tiền quan trọng, hay đứa bé quan trọng?”

Ngữ khí nghiêm khắc, dọa Hướng Quế Liên sợ hãi, không cam lòng ngậm miệng lại.

Phía bên kia, Thẩm Húc không hề muốn tranh cãi mồm mép với bọn họ, đã đặt Tam Oa lên xe bò rồi, còn đỡ Điền Tùng Ngọc lên theo.

Điền Tùng Ngọc có chút do dự: “Trước đó không biết anh về, em nghĩ tự mình đưa Tam Oa đi một chuyến, bây giờ anh về rồi, để em ở nhà đi!”

Thẩm Húc lắc đầu: “Đứa trong bụng em cũng bốn tháng rồi, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm, nếu đi, không bằng cũng khám thử xem. Đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khiến nó giống Tam Oa trước đây.”

Vốn dĩ Điền Tùng Ngọc định nói gì thêm, nghe xong câu cuối cùng, lập tức không nói nữa.

Thẩm Húc lại bảo Chu Song Yến: “Vào trong phòng mang cái túi hôm nay cha mang về tới đây.”

Chu Song Yến chạy lạch bạch về phòng cầm ra ngoài cho Thẩm Húc, Thẩm Húc không nhận, mà bế cả người cô bé lên, ngồi trên xe bò.

Điền Tùng Ngọc có chút kinh ngạc: “Yến Tử cũng đi?”

Thẩm Húc gật đầu, nói Yến Tử bị đánh, trên người có vết thương, cũng đi khám xem sao, chưa nói thật ra hắn không yên tâm để Chu Song Yến ở nhà một mình.

Thẩm Húc đặt con trai con gái ngồi vững, mới kéo túi nilon hôm nay mang về tới. Thứ này do hắn mang về, gồm kẹo, sữa mạch nha, bột mì... vân vân. Thứ nào cũng là đồ khó kiếm được trong thời đại này, vốn dĩ chưa phân gia, mọi người ở cùng nhau, chia cho cháu trai ăn một chút cũng không sao cả, nhưng không có chuyện bản thân cực khổ kiếm được đồ về, toàn bộ lại vào bụng người khác, con nhà mình lại không nếm được chút nào, muốn uống một chén còn biến thành kẻ trộm. Một khi đã như vậy, hắn sẽ không tiếp tục nuôi dưỡng đám “Bạch nhãn lang” kia nữa!

Trong lòng Thẩm Húc thầm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm u.

Hắn không có kiên nhẫn để hầu hạ đám cực phẩm nhà họ Chu này, chuyện khác tạm thời không nói, đợi phân gia rồi tính sau!