Minh Châu

Chương 8.1: Nốt ruồi đào hoa xinh đẹp

Đêm giao thừa, vừa lúc bốn người ra ngoài đòi nợ cũng vừa trở về, Cảnh Dực liền mang theo đoàn người đến khách sạn ăn cơm.

Bởi vì ngày lễ, khách sạn làm ăn phát đạt, mỗi phòng riêng đều chật kín người, quản lý nhìn thấy Cảnh Dực tới, trực tiếp dẫn bọn họ vào gian phòng vip trong cùng.

Khi đoàn người đi vào, Đại Chí thấy Minh Châu đang ôm thực đơn, liền vẫy tay với cô: "Minh Châu! Lại đây!”

Quản lý thấy vậy liền đi tới trước mặt Minh Châu, dặn dò cô vài câu, lúc này mới cười nói với Cảnh Dực: "Anh Cảnh, anh cần gì cứ nói với nhân viên phục vụ, tôi đi trước đây, không làm phiền các vị nữa. ”

Cảnh Dực gật đầu: "Vất vả rồi.”

Anh là khách quen ở đây, lại là nhân vật lớn hàng đầu ở trấn Bồ Hà này, ông chủ khách sạn nhìn thấy còn phải khách khí, huống chi quản lý đại sảnh.

Minh Châu cầm thực đơn tiến vào, đối điện với căn phòng đầy người, do dự một lát, đưa thực đơn đến trước mặt Cảnh Dực đang ngồi ở ghế chính, Cảnh Dực trước giờ chưa bao giờ gọi món, Đại Chí ở một bên vội vàng cầm lấy thực đơn trước mặt anh: "Để tôi gọi, để tôi gọi.”

Cậu ta vừa gọi đồ ăn, vừa nói chuyện với Minh Châu, cô chỉ lịch sự trả lời, Đại Chí vốn muốn gọi cô cùng ngồi xuống ăn một chút, nhưng thấy thái độ nghiêm túc ấy, liền từ bỏ ý định.

Cậu ta gọi mười lăm món, khi đóng thực đơn, theo thói quen hỏi một câu: "Chỗ này hết bao nhiêu?”

Minh Châu chỉ vừa nhìn lướt qua đã báo ra con số: "Tổng cộng tám trăm bảy mươi lăm. ”

"Đùa sao?" Đại Chí cực kì sửng sốt, hai mắt trợn tròn, há hốc miệng: "Sao cô tính nhanh như vậy?”

Mỗi lần cậu ta đến đây ăn tối, nhân viên phục vụ phải ôm máy tính một lúc lâu mới nói với cậu ta tổng giá.

Cảnh Dực hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn, Minh Châu rất đẹp, làn da trắng hồng không tì vết, lông mày mảnh, thuôn dài, điểm nhấn của ngũ quan là đôi mắt to tròn long lanh, hai hàng lông mi vừa dài lại cong vυ't, khi nói chuyện lúc nào cũng nở nụ cười lễ phép, ai cũng phải công nhận rằng đây là một khuôn mặt rất đáng yêu.

Cô có thân hình nhỏ nhắn và vóc dáng mảnh mai, đồng phục màu đỏ đen trên người càng làm tôn nước da mịn màng, vòng eo thon thả, mái tóc dài đen nhánh buộc gọn gàng ra sau, để lộ vành tai trắng nõn.

Từ xa, Cảnh Dực đã để ý thấy trên chóp mũi cô có một chấm rất nhỏ.

Là một nốt ruồi đào hoa xinh đẹp.

Đại Chí ở một bên kích động giơ năm ngón tay về phía Minh Châu: "Tôi thiếu chút nữa đã quên, cô học rất giỏi! Chúng tôi vừa vặn thiếu người tính sổ, chính là tài chính, à không, gọi là kế toán, cô có muốn làm không? Thật đấy, lương cho cô từng này con số.”

Minh Châu lễ phép mỉm cười: "Không ạ, các anh còn gọi thêm món không?”

Đại Chí vẫn chưa từ bỏ ý định: "Thật đấy, cô nên cân nhắc đi, danh tiếng của chúng tôi tuy chẳng tốt lành gì, nhưng lương tâm chúng tôi không xấu, ai cũng là người lương thiện, là công dân tốt.”