Giáng sinh năm nay lạnh hơn một chút so với trước đây.
Suốt thời gian sau, Cảnh Dực vẫn ở trong phòng, ngoại trừ xuống lầu nhìn một chút, còn không thì ngay cả cửa cũng không ra.
Trong phòng máy lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen, vừa tập thể dục trên máy chạy bộ xong, trên lưng đều ướt đẫm mồ hôi. Anh lấy khăn tắm và đi ra, thì có tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
"Anh ơi, anh giúp em đi đón Nhạc Nhạc một chút?" Đại Chí ân cần bưng một chén trà nóng đứng ở cửa, nở một nụ cười vô cùng nịnh nọt, "Tối nay em có hẹn rồi, hehe.”
Mí mắt Cảnh Dực khẽ nhướng lên, "Với hai cô gái gặp ở khu phục vụ?”
"Chết tiệt, đừng nói nữa, hai người kia thích anh." Đại Chí đặt trà lên bàn, vuốt tóc, tự đắc nói, "Quen nhau trên mạng.”
Cậu ta cười nịnh bợ, "Anh, em dùng ảnh của anh. ”
Cảnh Dực: "..."
Trước sắc mặt đen thui của Cảnh Dực, Đại Chí liền lập tức giơ tay giải thích, "Ngay sau đó em đã nói lại rồi, em nói đó không phải là em, cô ấy bảo cô ấy không quan tâm em trông như thế nào, xong rồi..."
Cảnh Dực nhướng mày, "Không quan tâm diện mạo, quan tâm cái gì?”
Đại Chí ngượng ngùng cười, "Rất có thể là nhìn trúng tài hoa bên trong của em.”
Cảnh Dực quăng khăn lên mặt cậu ta, tiễn cậu ta đi bằng một chữ cộc lốc: “Cút. ”
Em trai của Triệu Đại Chí tên là Triệu Đại Nhạc, năm nay sáu tuổi, đang học lớp 1 trường tiểu học Bồ Hà, thành tích vẫn luôn xếp hạng bét, nhưng đầu óc lại rất thông minh, chuyện nghịch ngợm gây sự cũng không ít lần, chỉ là không chuyên tâm học hành, vì thế Triệu Đại Chí đã sớm đặt mục tiêu cho em trai: lấy bằng tốt nghiệp trung học liền đến đây làm việc.
Cảnh Dực sau khi nghe xong chỉ cười "Ha ha", làm cho Triệu Đại Nhạc mỗi lần nhìn thấy Cảnh Dực, liền giống như nhìn thấy ông chủ của mình mười năm sau, căn bản không cần Triệu Đại Chí dạy dỗ cái gì, đã tự động thừa hưởng sự nịnh nọt tay sai của anh trai ruột, thấy Cảnh Dực liền thân thiết gọi đại ca, thậm chí còn thân thiết hơn nhìn thấy anh trai ruột của mình.
Cảnh Dực dừng xe ở trước cửa trường tiểu học Bồ Hà, bên ngoài tuyết rơi, không lâu sau, trên kính bị phủ một tầng, anh mở cần gạt nước, bật nhạc, ánh mắt nhìn về phía cổng trường, miệng tùy ý nhẹ nhàng ngâm nga bài hát.
Triệu Đại Nhạc vừa đi ra liền nhận ra xe của Cảnh Dực, anh trai cậu thường xuyên không có việc gì liền lái chiếc xe này đến đón cậu.
Đôi chân mập mạp của cậu chạy rất nhanh, nhanh như chớp chạy tới trước cửa xe, "Đại ca!”
Cảnh Dực mở cửa xe cho cậu đi lên, thấy cậu ta không mang ba lô đi học, liền hỏi, "Cặp sách đâu?”
"Ở trường học rồi, em già rồi, mỗi ngày phải vác đi vác về mệt lắm." Triệu Đại Nhạc chạy đến ghế lái phụ ngồi vững vàng, còn thuần thục tự thắt dây an toàn. Cảnh Dực giật giật khóe miệng không nói gì, đến lúc lái xe, mắt vừa ngước lên, lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Minh Châu cầm ô đứng giữa đám người, đang che cho Minh Bảo đi ra ngoài, chiếc ô trong suốt kia không thể đủ cho cả hai nên phần lớn đều nghiêng sang che cho cậu nhóc, tuyết rơi xuống nửa bả vai của cô, tóc cũng ướt một mảng.
Trên khuôn mặt nghiêng nghiêng lại lại mơ hồ mang theo tia vui vẻ, khi cô cười đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì sao.
Khóe môi cong lên, thấp thoáng hai má lúm đồng tiền.