Dịch Vu Lan không biết vì sao Dịch Như Hứa lại đột nhiên khóc đến lợi hại như vậy, tay nắm di động của hắn nổi lên khớp xương đều đang run nhè nhẹ trắng bệch, một lát sau, hắn khẩn trương mà nhấc chân chạy ra ngoài.
Học muội đi ra ngoài vài phút còn không có trở về, Lâm Triết nhớ tới dáng vẻ lúc cô rời bàn hơi lảo đảo một chút, trong lòng vẫn là có chút không yên lòng, hắn kéo ghế dựa ra cũng rời ghế đi ra ngoài, nghĩ trước tiên nên gọi điện thoại cho cô hỏi xem có phải có chuyện gì hay không .
Nhưng điện thoại vang lên vài tiếng cũng không được nhận, Lâm Triết có chút hoang mang mà hướng về phía toilet mà đi, kết quả mới vừa đến khúc ngoặt, liền nhìn thấy có thân ảnh nhỏ xinh đang rúc ở trong góc, cầm di động khóc rối tinh rối mù.
Lâm Triết đi về phía trước vài bước, đứng trước mặt thân ảnh làm người ta có chút đau lòng kia, ngồi xổm xuống dán sát mặt đến nhìn nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Học muội? Làm sao vậy?”
“Em có nơi nào không thoải mái sao? Hay là gặp chuyện gì ? Có vấn đề gì thì em cùng tôi nói đi, có thể giúp đỡ em thì tôi đều sẽ tận lực giúp.”
Hai mắt Dịch Như Hứa đẫm lệ chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt cái mũi đều khóc đỏ rực, hai mắt đen vốn dĩ thanh triệt hiện tại bịt kín một tầng hơi nước, vẻ mặt ủy khuất, dáng vẻ này dù là ai thấy đều chịu không nổi mà muốn đau lòng.
Cô mở miệng, như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng miệng chỉ ngập ngừng động hai lần, lại đáng thương mà cúi đầu bẹp miệng, nước mắt không tiếng động từ hốc mắt rơi xuống, dọc theo khuôn mặt nhỏ chảy xuống đến trên mu bàn tay.
Cái dạng này của cô quả thực rất giống dáng vẻ bé nam vừa tròn hai tuổi năm trước Lâm Triết gặp ở nhà bạn học chung Đại học.
Lâm Triết nhớ rất rõ ràng, tiểu tử xinh đẹp trắng nõn đang vui vẻ đem một giấy cuộn cấp lôi ra một đoạn thật dài, hắn lúc ấy chỉ là thuận miệng, một chút cũng không chứa sự nghiêm túc nhìn đứa bé nói một câu “Cháu làm chuyện xấu a”. Sau đó, tiểu gia hỏa kia liền ngây ngẩn cả người, một lát sau liền biến thành dáng vẻ như Dịch Như Hứa lúc này.
Như là bị lời nói Lâm Triết dọa sợ, lại như là bị chính mình làm chuyện xấu dọa sợ chính mình, không biết làm sao, lại ủy khuất bẹp miệng, giống như ngay cả trời cũng đều sụp xuống rồi, trên lông mi dính đầy nước mắt trong suốt.
“Đứng lên lại nói được không? Ngồi xổm mãi chờ lát nữa đến chân sẽ tê mất.” Lâm Triết ở bên cạnh canh cô trong chốc lát, duỗi tay muốn đỡ cô dậy, vốn tưởng rằng phải hao chút lực, không nghĩ tới lúc cô khóc cũng không hồ nháo, đặc biệt ngoan mà cùng hắn đứng lên.
Lâm Triết cùng cô rốt cuộc cũng không thân, thậm chí cũng không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, hắn liền ngơ ngác mà đứng, mang cô trở về phòng ăn cũng không phải, tiếp tục đứng ở đây cũng không tốt, nghĩ tới nghĩ lui hắn mở miệng hỏi: “Học muội, tôi đưa em trở về nha?”
Dịch Như Hứa vừa nghe hắn nói lời này liền nghĩ tới anh trai, người đang ở trong nhà kia chắc chắn đang mặt mày xanh mét ngồi trước một bàn đồ ăn vốn định chờ cô ăn cùng, phỏng chừng cũng đang chờ cô về tính sổ, vừa nghĩ đến điều này thôi da đầu cô đều trở nên tê dại, cô theo bản năng liền duỗi tay ôm lấy Lâm Triết.
Có thể nói là do ảnh hưởng của cồn, cũng có thể nói cô chỉ là muốn tìm một nơi để trốn, nhưng một màn này, xác xác thật thật là bị Dịch Vu Lan đang cầm di động thật vất vả mới tìm lại đây thấy.
Hơn 3 tiếng, hắn vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài chờ cô, sợ cô trở về không có ai ở nhà. Điện thoại gọi qua đi còn chưa nói hai câu, vừa nghe thấy cô khóc, hắn lập tức liền ấn thang máy xông lên tìm cô.
…Nhưng hiện tại, cô lại để hắn thấy một màn như vậy.
Mắt Dịch Vu Lan nhìn di động trong tay mình, bên tai còn vang lên lời nơi tràn ngập quan tâm thăm hỏi của học trưởng Dịch Như Hứa.
Hắn có thể nghe được ra được, những câu nói kia xác thật cũng chỉ là đơn thuần quan tâm mà thôi, người này đối với cô không có ý gì khác.
Nhưng Dịch Như Hứa thì không nhất định là vậy.
Dịch Vu Lan cắt đứt cuộc gọi điện thoại còn đang bật ở chế độ trò chuyện, ngón cái cùng ngón trỏ nắm di động đem nó dứt khoát bỏ vào túi quần, bước tường bước một đi về phía học trưởng còn đang gắt gao đem Dịch Như Hứa ôm lấy.