Tính tình trợ giảng rất tốt, thanh âm cũng rất êm tai, lúc này đang cùng giảng viên cùng nhau giúp các bạn học phân tích sửa tranh, cả buổi giảng trên gương mặt tuấn tú của hắn vẫn luôn mang theo ý cười, khóe miệng nhếch lên còn thấy hai cái răng nanh.
Doãn Minh Nguyệt là người ôn hoà là bạn học chơi tương đối thân với Như Hứa tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “Nghe nói trợ giảng là nghiên cứu sinh của giảng viên, anh ấy tên Lâm Triết, tài năng hội họa cực thiên phú.”
“Thật vậy sao? Mình không tin.” Dịch Như Hứa có chút bướng bỉnh cùng cô bạn tranh cãi, kỳ thật cô rất khó để miêu tả cảm giác trong lòng của chính mình bây giờ , cô đối với người trợ giảng mới có loại cảm giác thân cận không nói nên lời, tim vẫn luôn đập gia tốc, ngay cả muốn nhìn xem hắn nhiều hơn vài lần đều cũng cảm thấy thực khẩn trương.
“Hắc ….tiểu nha đầu, cậu thế này là sao? Vậy mà lại đem người khác ra vui đùa.” Doãn Minh Nguyệt hăng hái, duỗi tay véo nhẹ bả vai cô, Dịch Như Hứa cười né tránh, hai người đùa giỡn một chút, hàng phía trước có người quay đầu nhìn về phía các cô, nói:
“Hứa Hứa, ruộng lúa ở trấn nhỏ kia là tranh cậu vẽ phải không? Trợ giảng Lâm muốn sửa tranh, cậu lại đây nhìn xem.”
“A?” Bị điểm danh Dịch Như Hứa thụ sủng nhược kinh, cô buông tay Doãn Minh Nguyệt ra, có chút ngượng ngùng mà đứng dậy chen vào đám người đi tới bên cạnh Lâm Triết , ngay cả mắt cũng ngượng ngùng nâng lên.
Đốt ngón tay Lâm Triết thon dài, bưng vỉ pha màu, một tay cầm bút vẽ đang phối màu.
“Dịch Như Hứa?”
“Vâng.” Trái tim cô như sắp nhảy đến cổ họng, chỉ một từ “Vâng “ngắn ngủn nói ra đều còn mang theo chút phát run.
“Màu sắc của em thật sự phối rất tốt, hình ảnh được phối màu tốt liếc mắt một nhìn qua liền cảm thấy đặc biệt thoải mái, nhưng mà vẫn còn một ít vật thể thể hiện khuynh hướng cảm xúc còn chưa được chắc chắn, ừm, như cái cửa sổ lưu li này, vẽ có chút cứng nhắc, nó không đủ thực, em hiểu ý của tôi đúng không?”
“Vâng vâng em đã hiểu.” cuối cùng Dịch Như Hứa cũng đem ánh mắt nâng lên, cùng Lâm Triết đối diện nói: “Lúc ấy em vẽ cũng cảm thấy thực phiền, mấy phiến cửa sổ này mà phải vẽ mất hai ba ngày, những vẫn không vẽ ra được cảm giác vừa thực lại vừa hư ảo.”
“Tôi đã biết, ánh sáng lúc ấy em dùng để tham khảo vẫn còn lưu lại chứ?”
“Có.” Dịch Như Hứa vội vàng lấy ra di động từ trong túi cách mở khóa, dùng ngón trỏ ở trong album qua lại tìm kiếm, cuối cùng tìm được ảnh chụp lúc ấy , “Ở chỗ này.”
“Ừm… Để tôi nhìn xem …” Lâm Triết hơi nghiêng đầu vừa đánh giá bức tranh của Dịch Như Hứa, vừa nghiêm túc nhìn ánh sáng từ hình ảnh tham khảm trong di động cô , bút vẽ trong tay ở trên vỉ pha màu tùy ý chọn vào màu phối , sau đó nhấc bút vẽ sửa nổi lên bức tranh của cô.
“Lưu li cũng có màu sác riêng biệt, chủ yếu vẫn là do dưới ánh sáng mà biến hóa sẽ tương đối vi diệu, ánh sáng càng mạnh, đồ vật thoạt nhìn cũng sẽ càng trong suốt một ít, nhưng mà nếu muốn vẽ đạt tới trình đồ hư hư thật thật thì……”
Lâm Triết vừa vẽ vừa cùng cô giải thích một ít lý luận phương diện phản chiếu ánh sáng của đồ vật, Dịch Như Hứa nghe vô cùng nghiêm túc, nhưng cô hình như lại không đem được bất cứ một câu nào của hắn nghe vào trong đầu .
Tim cô thực sự là đập quá nhanh.
Cô không biết chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, theo thói quen nhìn cổ tay áo sơ mi trắng của trợ giảng được sấn đến khuỷu tay, khi nghe thanh âm ôn nhu khi hắn nói chuyện , trong lòng cô chỉ cảm thấy hắn thật là sự là một người vừa tuấn tú lại săn sóc.
Mũi cao thẳng, làn da trắng, cười rộ lên rất đẹp, trình độ trong lĩnh vực của mình rất chuyên nghiệp, trong miệng thậm chí còn có răng nanh.
Răng nanh… Quả thực tựa như anh trai, trên người hắn có thật nhiều nơi đều cùng anh trai giống nhau.
Cả người cô giống như sắp thoát ly trọng lực trực tiếp bay lên.
Dịch Như Hứa lần đầu tiên xác định, cô nhất định là đã thích vị học trưởng trợ giảng trẻ tuổi này .
Cô đã nhất kiến chung tình đối với hắn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~