Tóm tắt
Cậu rốt cuộc còn có bao nhiêu kinh hỉ mà tôi không biết đây?
==================================
Lục Tế nghe vậy liền tưởng rằng Tần Ý định nói gì đó với mình. Đợi thật lâu nhưng vẫn không đợi được nửa câu sau của, hắn rốt cục hiểu được mùi vị đã đến.
Lục Tế: "... " " Tần, Ý! "
Tần Ý nói nhanh hơn: " Anh xem, Chu Nghệ đúng là tên giả...nhưng Kỳ Lợi Á không phải sao? "
Lục Tế nghe thế liền nghẹn nghẹn.
Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại: " Nhưng tôi cũng đã nói cho cậu tên thật của tôi ngay sau đó còn gì. "
Tần Ý chớp mắt: " Đó là bởi vì anh rất dễ nhận ra, không ai là không biết khuôn mặt thật của anh hết. " Tần Ý dừng lại rồi nói: " Còn tôi chưa bao giờ ngụy trang trước mặt anh. Chỉ là tôi lấy đại một cái danh phận bừa bại thôi. "
" Tần Ý, cậu hiện tại cũng biết đó không phải là một danh phận bừa bãi mà. " Lục Tế vừa tức giận vừa buồn cười nói.
" Vậy à? " Tần Ý nghiêng đầu.
"Không ai là không biết khuôn mặt thật của anh hết." Đây tạm thời cho là một lời khen.
"Còn tôi chưa bao giờ ngụy trang trước mặt anh" Và đây tạm thời cho là một lời đặc biệt đi.
Sắc mặt của Lục Tế trông khá hơn một chút.
Lục Tế liền đi tới trước bàn ngồi xuống, nhìn chén trà trước mặt Tần Ý, rồi lại nhìn chỗ trống trước mặt mình.
Có thể thấy khi Chu Dịch Kình ngồi xuống, Tần Ý hoàn toàn không rót trà cho hắn.
Sắc mặt Lục Tế lại lập tức trở nên tốt hơn nữa.
" Tôi chỉ vừa chớp mắt một cái thì cậu liền chạy mất. Cậu đơn giản là muốn tránh Chu Dịch Kình hay là còn vì cái gì khác? " Lục giơ tay rót cho mình một tách trà, hỏi.
" Cậu có biết trùng khớp 100% mang ý nghĩa gì không? Là AO bắt buộc phải kết hôn. "
Tần Ý dừng lại một chút, nhưng cũng không viện cớ mà nói thẳng: " Nhưng tôi không muốn kết hôn. "
Nếu Lục ở đây vào lúc này, anh rất có thể sẽ bật cười thành tiếng ngay lập tức, hơn nữa còn khịa Lục Tế thêm là《 Quả táo nhãn lòng 》
Với mức độ nổi tiếng và được yêu thích của Lục Tế, đã có rất nhiều Beta và Omega xung quanh hắn chủ động bày tỏ tình yêu của mình dành cho hắn.
Nhưng Lục Tế lại cứ nhất mực dùng phương pháp đơn giản và thô lỗ đáp: Cảm ơn, ta không có kế hoạch kết hôn, ta muốn được tự do.
Và vào ngay hôm nay, Tần Ý cũng ở trước mặt hắn nhẹ giọng nói: " Tôi muốn được tự do. "
Lục trầm mặc một.
Tại sao hắn lại bỗng dưng thay đổi nghề nghiệp, bản chất cũng là để theo đuổi sự tự do mà hắn mong muốn.
Chính vì đã khắc sâu hai chữ này vào tận xương tủy, nên trong phút chốc, dường như hắn đã hiểu được sự kiên trì cố chấp của Tần Ý.
Tần Ý...hình như không phải là đang "chơi" với hắn.
Chỉ là...cậu ấy căn bản không hề thích hắn.
Mẹ nó.
Nghĩ đến đây l*иg ngực lại càng thêm náo loạn, rốt cuộc là có chuyện quái gì vậy.
Hắn còn tưởng Tần Ý là fan tốt của hắn.
Các ngón tay của Lục Tế vô thức nắm chặt lấy trà.
Hắn thầm nghĩ, nhưng mà bây giờ mình và Tần Ý đã có sở thích giống nhau đúng không? Cả hắn và cậu đều thích tự do. Không chừng sau này Tần Ý cũng sẽ thích cuộc sống của một hải tặc?..., chết tiệt, hình như trên đời này không có một Omega nào lại yêu thích cuộc sống của một tên hải tặc cả.
Lục Tế mặt mày ngày càng sầm xuống.
Nhưng vì để cho Tần Ý nhận thấy rằng sở thích của hai người họ là giống nhau, hắn vẫn cố nghiến răng nghiến lợi gặng ra một câu từ trong cổ họng: " Ừm, con người ta hướng tới tự do là chuyện bình thường...huống chi cậu mới...cậu bao nhiêu tuổi rồi? "
Tần Ý: " Mười tám. "
Thâm tâm Lục Tế thầm rủa rằng Chu Dịch Kình thực sự chính là một tên cầm thú chết tiệt.
Còn nhỏ như vậy, mà vẫn còn đòi bắt làm vị hôn thê của ngươi???
Trong khi tuổi của hắn so với cậu lại thích hợp hơn tên khốn đó. ( Ý của Lục Tế bảo Chu Dịch Kình già mà thích gặm cỏ non ấy.)
Lục Tế: " Hm, cậu còn chưa được khám phá hết thế giới rộng lớn bên ngoài. Nên cậu khao khát sự tự do và không muốn bị xiềng cũng là điều đương thôi... "
Bởi vậy cậu càng nên kết hôn với tôi mới phải chứ?
Lục Tế nói nói, lần đầu tiên hắn phải hạ mình đi năn nỉ thuyết phục người khác.
Cổ họng Lục thắt lại: " Tuy nhiên, để một Omega một mình lên đường thật không an toàn đúng không? Cậu nên suy tính một phương pháp an toàn hơn. "
Ví dụ, đi với tôi.
Tần Ý: " Anh nói đúng! "
Lục Tế thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tần Ý: " Cho nên tôi đã đồng ý rồi để Chu Thượng tướng hộ tống rồi. "
Lục Tế: "... "
Lục Tế phải cố gắng hết sức mới có thể ép xuống được cảm giác khó chịu mới vừa trào ra trong l*иg ngực.
Diễn kịch đối với hắn cũng không khó lắm.
Lục Tế cười nhạt một tiếng: " Cậu vì cái gì lại chọn hắn? Không phải cậu đang trốn hắn sao? "
Tần Ý: " Ồ, chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa. Tôi đã nói với ngài ấy rằng tôi không cần kết hôn với ngài ấy nữa. "
Nghe vậy, tâm trạng của Lục Tế mới miễn cưỡng khá lên một chút.
Nguyên cả ngày hôm nay, hắn cứ như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy, tâm lý không ngừng lên xuống.
" Thế thì bạn có phiền khi có thêm một người nữa đi theo để giải quyết những vấn đề cậu gặp phải trong suốt cuộc hành trình không? " Lục Tế chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi.
Tần Ý không có trả lời là "Phiền hay không phiền", cậu chỉ nói: " Chu Thượng tướng chắc là sẽ rất cao hứng đấy. Hay là chúng ta cùng nhau thảo luận đi? "
Lục Tế: "... "
Lục Tế: " Được. "
Việc thương lượng với Chu Dịch Kình cứ liền giao cho hắn đi.
Tần Ý xoa xoa cái tách trong tay hỏi: " Lục tiên sinh còn gì để hỏi nữa không? "
Lục Tế đứng lên: " Không còn nữa. " Hắn không có lập tức rời đi, mà là đột nhiên cúi xuống, vươn tay mò mẫn cái bụng tròn tròn của Tần Ý.
Tần Ý:?
Bàn tay Lục Tế ôn nhu chạm vào rồi ấn nhẹ xuống.
Cảm giác chạm vào thật mềm mại.
Nhưng cảm giác cũng không giống như mong đợi của hắn lắm.
Lục Tế đưa miệng kề sát lỗ tai cậu, thấp giọng nói: " Tôi biết là cậu đang giả vờ. "
Nếu nói về lúc hắn và cậu còn ở trên phi thuyền của băng hải tặc Lam Hà, thì phải nói là chỉ cần ba giây thôi cũng đủ để lý trí của hắn văng ra ngoài. Nhưng bây giờ, sau khi hội tụ một đường ở đây, cộng thêm việc hắn còn có kinh nghiệm diễn xuất phong phú, nên hắn tức khắc liền nhận ra rằng đây là một trò ngụy trang.
Cái thời mà hắn còn làm diễn viên, vì để cho vai diễn có phần chân thực và đầy đủ chi tiết thì hắn đã thử đi đến khoa một chuyến.
Tần Ý hoàn toàn khác với những Omega đang mang bầu.
Mà điều khiến Lục Tế cao hứng hơn chính là Tần Ý hoàn toàn không né tránh sự đυ.ng chạm của hắn.
Nhưng hắn làm sao biết được, Tần Ý vốn định chỉ lừa gạt người này hay người khác. Nếu chỉ cần một người phát hiện thì coi như bỏ.
Tâm tình Lục Tế lúc này vẫn đang rất vui vẻ, hắn thoải mái nói: " Nhưng tôi sẽ không nói cho họ biết đâu. "
Để bọn họ tức banh nóc chơi.
Tần Ý ngẩng đầu cười nhẹ.
Lục Tế tiên sinh, ngài thật là vô đạo đức, nhưng tôi thích nha!
Lục Tế thoáng hiện lên nụ cười trên mặt, sau đó chợt khựng lại, dư quang đáp xuống trên gáy Tần Ý.
Đó là những nét hoa văn được thấy trong video giám sát.
Tận mắt chứng kiến nó còn đẹp hơn.
Lục Tế bất giác tiến lại gần nhìn kỹ hơn, thì thầm: " Nét vẽ rất đẹp, cậu đã từng học vẽ sao? "
Tần Ý: " Ừm, tôi có học qua một chút."
Mùi pheromone trong mũi dường như trở nên nồng nặc hơn, Lục Tế thiếu chút nữa mất kiểm chế mà té ngửa.
Nhưng may mắn là đã rút
kinh nghiệm từ trước, các cơ bắp của hắn nhanh chóng phản ứng, kiệt lực kéo căng cơ thể.
Tần Ý hỏi: " Lục tiên còn chưa xem xong sao? "
Lục Tế: " Ừm. "
Hắn dừng lại, đột nhiên trầm giọng nói: " Cậu có muốn ngửi mùi pheromone trên người tôi không. "
Tần Ý:?
Không muốn ngửi đâu.
Sẽ ói (*) mất.
(*) Ói: bản raw ghi là 会yue的, vì tác giả ghi thẳng là chữ yue luôn nên tôi cũng không chắc có phải là từ ói không nữa, nhưng trong hoàn cảnh này thì tôi thấy từ ói là hợp lý nhất.
Nhưng Lục Tế lại có vẻ kiên trì lạ thường.
Lục Tế đem cần cổ của mình đến trước mặt Tần Ý.
Đối với một Alpha, thì việc phải làm ra loại cử chỉ này gần như là một việc viển vông.
Không một Alpha nào sẽ làm ra loại hành động như thể cả!
Chỉ có Beta và Omega mới làm thế.
Bởi vì khi bạn cúi đầu trước một người và để lộ ra phần gáy cho đối phương thấy chẳng khác việc bạn đang cố tình phơi bày ra tuyến thể pheromone và lúc đó, đối phương sẽ có thể tùy thời đánh dấu bạn. Cho nên, hành động như vậy được đánh đồng với "sự tự nguyện phục tùng".
Có chúa mới biết, nếu muốn một Alpha cúi đầu, thì thà rằng bạn gϊếŧ quách Alpha đó luôn cho.
" Cứ ngửi đi, ngửi một chút thôi. " Lục Tế thì thầm nói.
Cảm giác cứ như sói xám đang dùng kẹo dụ dỗ bé thỏ trắng.
Nhưng kỳ thức, ở khoảng cách gần như vậy, không cần cố ý ngửi thì cũng ngửi.
Mùi hương từ từ xộc vào mũi.
Tần Ý nhìn thấy gân xanh nổi lên chằng chịt trên cổ Lục Tế, sau đó liền ngửi thấy hương vị vô cùng rõ ràng.
Mùi rượu...?
Có chút ngọt?
Nhưng vẫn gây sặc.
Tần Ý đưa tay che đi chóp mũi.
Lục Tế thất vọng rút lui.
Vừa rồi vì phải cực lực khắc chế phản ứng theo bản năng của Alpha đối với pheromone, trên trán hắn đã toát ra rất nhiều mồ hôi.
Hắn nói: " Quên đi. "
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng cửa mở cái đùng.
Chu Dịch Kình vẫn đứng ngoài cửa.
Chu Dịch Kình: " Cửa này xem ra không được kiên cố cho lắm. "
Lục Tế: "... "
Đ* má mày. ( Sát nghĩa đấy, không có chế thêm đâu:))
Tần Ý uể oải ngáp một cái: " Được rồi, chuyện của tôi có lẽ là đã giải quyết xong rồi, chuyện tiếp theo là của các anh đấy. Mỏ năng lượng này nên thuộc về ai đây? "
Lục Tế muốn mở miệng nói là, Chu Dịch Kình, ta giúp ngươi cướp mỏ quặng, ngươi chỉ cần gả vợ của ngươi cho ta là được.
Nhưng ở trước mặt Tần Ý, hắn không dám nói ra.
Tần Ý bỏ lại lời nói rồi chuồn mất.
Hơn nữa, ậu còn nghênh ngang, thần sắc tự nhiên đi lướt qua mặt Halls.
Khi nhìn thấy Tần Ý như vậy, bọn hải tặc liền thở phào một cái, trong tâm thầm nói rằng rốt cục cậu cũng không gọi tên nữa rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhóm Alpha cấp cao kia sớm muộn gì cũng đem phi thuyền này nổ tung cho mà xem!
Những tên hải tặc quay đầu thoáng nhìn thấy biểu tình cực kỳ khó coi của Hoàng thái tử. Halls điện hạ là người duy nhất không được gọi vào tiếp chuyện, nhìn có vẻ không vui lắm? Thậm chí là có hơi tức giận.
Những tên hải chợt nhận ra.
Giọng điệu của họ hình như là đã...vui mừng quá sớm?
Halls lúc này đột nhiên nhìn một tên hải tặc: " Lại đây. "
Tần Ý không chịu nói chuyện với hắn. Nên tất cả những gì hắn phải làm bây giờ là hỏi những tên hải tặc.
" Tần Ý bị các ngươi bắt cóc à? " Halls hỏi.
Tần Ý?
Hẳn là đang nói về mẹ nhỏ của Dịch tiên sinh đi.
Tên hải tặc lắc đầu nguầy nguậy, biện minh cho mình: " Đương nhiên không phải, cậu ấy chính là người nhà của tiên sinh chúng tôi tình cờ gặp được nên vui vẻ mời lên phi thuyền. "
" Người nhà? "
" Vâng, đó là mẹ nhỏ của Dịch tiên sinh chúng tôi. "
"...Mới hơn mười ngày không gặp, không chỉ đang mang thai mà còn có thêm một đứa con trai đã trưởng thành. " Halls khóe miệng giật giật: " Các ngươi biết nếu nói dối thì sẽ có kết cục gì không hả? "
Lượng pheromone Alpha trên Halls được giải phóng, lũ hải tặc tức khắc liền bị nghiền ép tới gục xuống, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn.
Hơn mười ngày không gặp, không chỉ có thai mà còn...
Halls biểu lộ thật kinh ngạc.
Chu Dịch Kình thật ra cũng chú ý đến những gì Halls nói.
Cho nên trước đó mười ngày, thời điểm mà Halls còn đang đi chung với Tần Ý, lúc đó cậu hoàn toàn không có phản ứng mang thai sao?
...Vậy vụ mang thai này, rất có khả năng là giả?!
Tần Ý lại lừa gạt hắn?!
Đoạn video được xem lúc ở trong hoàng cung Mục đế cuối cùng đã bị tiêu hủy, ngoài bọn họ ra thì không có ai được xem.
Nhưng nếu cẩn thận nhớ lại, lúc coi thoáng qua video, dường như không thấy bụng của Tần Ý có dấu hiện nào phồng lên.
Chu Dịch Kình sắc mặt không hề thay đổi, chỉ có khóe miệng là đột khẽ cong lên. Vừa tức giận vừa buồn cười.
Tất nhiên, hắn sẽ không nói chuyện này cho Halls.
Halls vẫn không đợi được câu gọi tên của Tần Ý, đâm ra tâm trạng vô cùng buồn bực.
Hắn nói với tên vệ binh đứng phía sau: " Bọn hải tặc này cực kỳ hung ác và ngu xuẩn, hẳn nên bị kết án 300 năm tù giam. "
Hải tặc:???.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Hải tặc:!!!
- ------------------
Phía bên kia, Tần Ý đang đẩy cửa bước vào.
"To con" đang ở trong đó.
"To con" nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, nhưng anh ta lại không dám phát ra tiếng động, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Ý bằng cặp mắt sáng quắc.
Trịnh Nhất An đứng ở một bên, ngước mắt nhìn Tần Ý, che giấu sự phức tạp và u ám nơi đáy mắt.
Trịnh Nhất An: " Thảo nào cậu không hề tỏ ra sợ một chút nào cả? Cậu đã sớm mườn tượng ra được cảnh này rồi phải không? "
Hắn dừng lại, nhìn thẳng vào Tần Ý: " Cậu rốt cuộc còn có bao nhiêu kinh hỉ mà tôi không biết đây? "
- ------------------
Đồng thời.
Lục Tế đang hỏi cấp dưới của mình: "...Ngươi có thấy ta ngọt ngào không? "
Lục Tinh:???
Lão đại giống như đã chịu đả kích nhiều quá, nên có điểm...hóa điên.
==================================
Bão chương mừng 2/9 (1/5)
Truyện vẫn chưa được beta nên có lỗi sai ở đâu thì mọi người hãy góp ý cho mình nhé