Ăn Ngon Bén Mùi

Chương 1

Sau khi Thạch Lang bước vào quán bar thì thấy Quý Hàm Chương đang ngồi trên ghế tròn quầy bar.

Mặc dù chỉ thấy được gò má nhưng Thạch Lang đã ngay lập tức nhận ra cậu rồi.

Nguyên nhân rất đơn giản. Quý Hàm Chương lớn lên quá xuất sắc, bất kể là gương mặt xinh đẹp hay là vóc người cân xứng, tất cả đều thu hút sự chú ý của người khác.

Thạch Lang không phủ nhận, vào nửa tháng trước, khi tới văn phòng giám đốc lĩnh người, anh thực sự đã bị khuôn mặt xinh đẹp kia của Quý Hàm Chương làm cho kinh ngạc không thôi.

Lúc đó anh nhìn chằm chằm Quý Hàm Chương, nghe giám đốc giới thiệu về cậu, suy nghĩ trong đầu thì đã đi chơi xa: Nếu cậu ta là gay, không biết sẽ được săn đón đến thế nào nhỉ?

Thạch Lang cứ tưởng rằng kia chẳng qua chỉ là suy nghỉ không tưởng của anh thôi, ai ngờ...

Không nghĩ tới Quý Hàm Chương thế mà thật sự là gay, hơn nữa còn đúng là rất được săn đón nữa.

Nhìn những gã gần đó đang không ngừng phóng ánh nhìn mờ ám về phía Quý Hàm Chương, Thạch Lang lắc đầu bật cười.

Người hẹn anh đến thấy anh thì giơ tay lên vẫy, Thạch Lang nhấc chân hướng vào bên trong. Lúc đi qua phía sau cách Quý Hàm Chương mấy bước, anh không nhịn được quay đầu nhìn cậu.

Quý Hàm Chương vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại di động, cả người thanh thanh lãnh lãnh. Dáng dấp cùng với bầu không khí quanh quầy rượu này hoàn toàn không hợp với cậu.

Thạch Lang nhìn cậu chằm chằm một hồi mới tiếp tục đi vào trong, vừa đi vừa nghĩ, Quý Hàm Chương có phải là có hẹn rồi không, nên mới tỏ thái độ người sống chớ gần như vậy.

Hẹn Thạch Lang chính là một trong những tiểu 0 đã từng ngủ với anh, đối phương đã từng nói với Thạch Lang họ tên, nhưng Thạch Lang không lưu, như trước vẫn chỉ gọi biệt hiệu của đối phương.

Lộ Á hẹn Thạch Lang mục đích cũng không phải chỉ đơn thuần là vì lên giường, anh ta là thực sự thích Thạch Lang, có ý định muốn cùng Thạch Lang tiến thêm một bước.

Khi anh ta nhìn thấy ánh mắt Thạch Lang vẫn luôn hướng về phía thân thể người kia, không khỏi có chút khó chịu, liền cười đưa rượu cho Thạch Lang, nửa thật nửa giả thăm dò mà nói: "Có hứng thú?"

Thạch Lang nâng cốc uống, mò đến cái đùi lớn của Lộ Á, thu hồi tầm mắt vừa dính lên trên người Quý Hàm Chương, cười một tiếng: "Nói không có là giả." Anh đem âm thanh giảm thấp xuống, nhìn chằm chằm mặt Lộ Á, khàn khàn nói, "Nhưng bây giờ tôi đối với anh tương đối có "tính thú" hơn."

Lộ Á liền nở nụ cười xán lạn, tiến lại bên môi hôn Thạch Lang một cái, ngữ điệu mềm mại hỏi Thạch Lang tối nay có ai khác hẹn anh không.

Thạch Lang trả lời là không có.

Anh đã hơn nửa tháng không làʍ t̠ìиɦ rồi.

Không làm là bởi vì không rảnh, không rảnh là bởi vì bận rộn công việc, bận rộn công việc là vì anh phải hướng dẫn người mới. Mà trong đám người mới này, đối tượng đặc biệt chính là Quý Hàm Chương, một tiểu bạch cái gì cũng không biết.

Đổi thành người khác bám theo anh hỏi hết cái này đến cái kia, ngay cả những vấn đề vặt vãnh cũng phải hỏi, Thạch Lang nhất định sẽ quát lớn đối phương vài câu, sau đó làm cho đối phương cút về tự học.

Nhưng nếu người này là Quý Hàm Chương, Thạch Lang lại không mở miệng mắng được.

Phần nhỏ nguyên nhân là vì Quý Hàm Chương là con cha cháu ông, cháu trai nhỏ của chủ tịch, anh không thể không chỉ bảo tận tình.

Phần lớn nguyên nhân vẫn là đến từ gương mặt kia của Quý Hàm Chương, quá ưa nhìn đến nỗi Thạch Lang liếc vài lần thì cơn tức có thể lập tức tiêu tan luôn.

Lộ Á mừng thầm trong lòng, rót cho Thạch Lang thêm mấy lần rượu liền ám chỉ anh rời đi làm chính sự.

Thạch Lang cũng không gấp, tuy rằng nửa tháng không làm, nhưng anh thật sự không vội, anh xưa nay không phải người nóng vội như vậy.

Hiện tại so với làʍ t̠ìиɦ, anh càng muốn biết hơn là, Quý Hàm Chương có phải thực sự hẹn hò với ai đó không.

Anh phải xác nhận đã, rồi mới có thể an tâm cùng người khác lên giường được.

******

Quý Hàm Chương vốn là định đi, nhưng bartender lại ra hiệu cho cậu nhìn một người nào đó.

Quý Hàm Chương quay qua nhìn, sau đó thì sững cả người.

Bartender chống tay cảm khái nói: "Cậu biết anh ta chứ? Có vài người từng cùng anh ta lăn giường đều nhớ mãi không quên đấy, ngày nào cũng ngóng trông anh ta quay lại cả. Kết quả hôm nay anh ta tới, còn những người ngày nhớ đêm mong kia ngược lại chả thấy bóng dáng đâu, thật đáng tiếc."

Quý Hàm Chương quay đầu lại, suy nghĩ một chút, nghĩ xong thì cậu hỏi với giọng nói như bị bóp nghẹt: "Tại sao lại nhớ anh ta?"

Bartender liếc mắt nhìn về phía Thạch Lang, cười nói: "Cao lớn anh tuấn, suất khí bức người, ân cần, dịu dàng lại còn săn sóc. Quan trọng nhất chính là kỹ thuật giường chiếu tốt đến mức nói không nên lời, cho cậu dục tiên dục tử, cao trào liên tục đến run chân rít gào, cậu nói xem?"