Đông Cung Có Phúc

Chương 19.5

Phúc nhi từ xa nhìn lại, nếu không thấy bốn phía đều là cấm quân thị vệ, những người này rõ ràng nhìn không giống nương nương chủ tử, giống như công tử tiểu thư nhà phú hộ hơn.

Thái tử đến xem chỗ khác, Phúc nhi vì không muốn gây sự chú ý nên không dám đi xa. Chỉ loanh quanh nhìn ngó một chút.

Bởi vì gương mặt nàng lạ lẫm mà rất nhiều người không biết nàng, ngoại trừ tò mò nhìn nàng một chút thì không ai nói chuyện với nàng. Ngược lại, mấy vị thị thϊếp của một số hoàng tử dường như có giao tình với nàng, họ chú ý và nở nụ cười, nàng cũng tươi cười đáp lại.

Chỉ có vậy.

Phúc nhi đứng một lúc cảm thấy có chút nhàm chán định sẽ về lại trong xe.

Lúc này, Tiểu Lộ Tử dẫn một cung nữ đi về phía nàng.

Vì Thái tử, Phúc nhi cũng không ít lần cùng Tiểu Hỉ Tử đối phó với tên thái giám này, đoán chừng hắn biết gần đây nàng được sủng ái cho nên khi tiến đến còn ra hiệu nháy mắt với nàng.

Sau khi tới, Tiểu Lộ Tử nói:” Đây là cô cô bên người của Hoàng hậu nương nương, mời cô nương đi theo một chuyến.”

Phúc nhi trong lòng rêи ɾỉ.

Trong phút chốc có vô số ý nghĩ xẹt qua đầu nàng, ngoài mặt giả vờ kinh ngạc nhưng thái độ vẫn rất ôn thuần, theo vị cô cô này đi.

Nàng thậm chí không chớp mắt cũng không nói gì với Niệm Hạ, mặc kệ Niệm Hạ lo lắng đến phát khóc, giống như đây là một chuyện vô cùng bình thường.

Cô cô không khỏi ghé mắt quan sát sự bình tĩnh của Phúc nhi, bà ấy cũng không nói gì trước mặt nàng.

.

Phúc nhi ban nãy đoán những lều vải lớn dựng lên là cho Hoàng thượng và Hoàng hậu, quả đúng như vậy.

Khi nàng đến trước lều Hoàng hậu, xung quanh có lính canh, bên ngoài cửa là các cung nữ và thái giám.

Cô cô đi vào trong và bảo Phúc nhi đứng ngoài chờ. Nhưng lâu sau người bên trong vẫn chưa ra, Phúc nhi chỉ có thể tiếp tục đợi.

Người đầu tiên đã ra oai phủ đầu, không biết lát nữa Hoàng hậu nương nương sẽ xử trí nàng thế nào.

Là nàng làm hư Thái tử, thưởng cho nàng dải lụa trắng? Hay không lộ diện, chỉ dùng nhiều cách khác nhau để gây khó dễ cho nàng? Dày vò nàng đứng ngoài trời nắng, cảnh cáo nàng?

Phúc nhi cảm thấy mình thật bản lĩnh, lúc này rồi còn có tâm tư suy nghĩ lung tung.

Cũng chẳng biết Thái tử điện hạ đang ở đâu, có biết nàng đã bị mẫu hậu hắn gọi đi rồi không?

Màn cửa từ bên trong bị xốc lên, cô cô đi ra.

Đối phương cực kỳ lãnh đạm, không bày ra bất kỳ cảm xúc gì, nhìn Phúc nhi một chút, nói: “Nương nương cho ngươi vào.”

Phúc nhi vào trong.

Rõ ràng chỉ là cái lều vải tạm bợ nhưng bên trong lại không thiếu thứ gì. Có bình phong, trường kỷ, có bàn ghế. Những thứ này không biết được mang từ đâu tới, nàng cũng không nhìn thấy xe chở đồ dùng.

Phúc nhi đi vào ngay lúc Lê hoàng hậu đang dùng thiện.

Trên bàn có bảy tám món nhưng Phúc nhi không để ý đồ ăn, nàng để ý Hoàng hậu.

Lê hoàng hậu mặc một chiếc áo choàng chéo, bên trên thêu hoa mẫu đơn cùng phượng lớn, nhìn rất mộc mạc và trang nhã. So với lần trước Phúc nhi gặp thì Hoàng hậu ở đây khác xa. Nếu lần trước người mang theo mũ phượng cùng y phục rực rỡ, xinh đẹp đoan trang, khí chất bất phàm thì lúc này Hoàng hậu lại tao nhã, lãnh đạm đến cực điểm.

Rõ ràng là một người nhưng lại có thể đối lập đến như vậy.

Phúc nhi cuối cùng cũng biết Thái tử dung mạo xuất chúng là giống ai, Thái tử là nam tử trông sẽ cứng rắn một chút, không giống hoàng hậu nương nương, mềm mại nữ tính.

“Nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không mau quỳ xuống?”

Phúc nhi lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống.

Hoàng hậu vẫn dùng thiện, từ đầu tới cuối không động mí mắt.

Cho đến khi nương nương đặt đũa, có mấy cung nữ dâng đến hương hoàn, chậu nước cùng khăn tay. Nương nương lau miệng rửa tay xong xuôi mới từ từ đứng lên.

Thế nào là thế gia quý nữ?

Đây chính là thế gia quý nữ!

Có lẽ Phúc nhi tùy tiện đã quen, lần đầu tiên đối mặt với một nữ tử tao nhã như này, nàng có cảm giác tự ti mặc cảm. Thậm chí còn cảm thấy nữ tử như vậy mà sinh hài tử, nhất định sẽ là đứa bé đẹp nhất trên đời.

Mà Thái tử cướp lần đầu tiên của nàng lại là người vô cùng thô bỉ, hủy hoại tiểu miêu nàng nuôi dưỡng nhiều năm.

Vốn dĩ trong lòng có chút tức giận, giờ lại chuyển thành xấu hổ.

“Ngươi tên là gì?”

Nương nương giọng nói cũng thật dễ nghe.

“Nô tỳ là Phúc nhi.”

“Phúc nhi? Cái tên phúc khí.” Hoàng hậu nhẹ giọng: “Ngẩng đầu lên.”

Phúc nhi sợ hãi ngẩng đầu.

Thấy rõ gương mặt nàng, Hoàng hậu ngơ ngác một chút.

Không riêng gì Hoàng hậu, Nghênh Xuân cũng sững sờ.

Cái tướng mạo này, khác xa trong tưởng tượng của họ.

Bởi vì xấu hổ nên Phúc nhi không khỏi sinh e sợ, ánh mắt lộ ra vài phần thấp thỏm. Cùng với gương mặt này mà vô thức làm người ta nghĩ nàng là người có lá gan nhỏ, là một cô nương đàng hoàng.

Vốn dĩ cơn tức giận đã đè nén trong lòng Hoàng hậu nhiều ngày, giờ lại tan biến hết không thể giải thích được. Nương nương còn nghĩ ‘có lẽ không phải cung nữ này quyến rũ, là Thái tử muốn đấu với nàng’.

Hoàng hậu không phải dạng người không có lý trí, nhưng xem ra đối với chuyện này nàng thật sự đã làm ầm ĩ lên rồi.

Nhận ra chính mình chuyện bé xé to, hoàng hậu hỏi: “Ngươi là người nơi nào? Tiến cung lúc nào?”

“Nô tỳ là người Liêu Dương, nhập cung năm Nguyên Phong thứ hai.”

“Liêu Dương? Liêu Dương gần với Kiến Kinh, đó là một nơi nghèo nàn.”

Kiến Kinh là kinh thành thứ hai của Đại Yến, người Yến đã từng bước xây dựng quyền lực của mình lớn mạnh, dần dần tiến vào trung nguyên, cũng trèo lêи đỉиɦ thành lập Đại Yến. Vì Kiến Kinh là nơi người Yến sinh ra cho nên được chọn làm kinh thành thứ hai.

Gọi là kinh thành thứ hai, địa vị cũng không tầm thường. Người Yến nhập trung nguyên nhiều năm, Kiến Kinh vắng vẻ, khí hậu rét lạnh, đất đai cằn cỗi dần dà bị biên giới hóa, bình thường đều để cho quan viên thất thế hay phạm sai lầm đến đây lưu đày dưỡng lão.

“Nô tỳ nguyên quán Liêu Dương, nhà ở Kiến Kinh. Năm đó công công trong cung đi tuyển cung nữ, vì nhà nghèo lại đông con nên nô tỳ ăn không đủ no, không có cách nào đành tiến cung. Lúc đó nô tỳ sáu tuổi, đã tiến cung được mười hai năm.”

Nghe xong thân thế Phúc nhi, Nghênh Xuân trong mắt lộ ra mấy phần thương hại.

Nữ nhân như thế này sao có thể là hồ mị.

Hoàng hậu chậm rãi nói: “Có biết vì sao bản cung triệu ngươi tới đây không?”

“Bẩm nương nương…”

Phúc nhi lầm bẩm, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng hậu, thần sắc mờ mịt.

“Nô tỳ không biết, có phải tại nô tỳ hầu hạ Thái tử không tốt? Nô tỳ thật sự đã rất dụng tâm rồi, nếu còn chỗ nào không tốt xin nương nương thứ tội.”

Nhìn nàng sợ hãi hoảng hốt, Hoàng hậu cảm thấy triệu người đến là hành động hơi lỗ mãng.

“Được rồi, bản cung gọi ngươi tới chẳng qua là muốn nhìn ngươi một chút. Giờ đã gặp, xem ra ngươi là người đàng hoàng. Ngươi có dụng tâm hầu hạ Thái tử, về sau cứ tiếp tục. Mấy tháng nữa Thái tử phi vào cửa, nếu ngươi an phận chắc chắn Thái tử phi sẽ không keo kiệt cho ngươi một danh phận.”

“Tạ nương nương, tạ nương nương!” Phúc nhi ngạc nhiên, cuống quít dập đầu.

“Ngươi lui đi.”

.

Ra khỏi lều vải, Phúc nhi lau mồ hôi lạnh.

Nàng liên tục sờ lên khuôn mặt bầu bĩnh của mình, nhờ cái mặt này cứu mình một mạng.

Hoàng hậu nương nương không hổ là Hoàng hậu nương nương. Dù bị nàng lừa vẫn không quên gõ nàng an phận, không được cậy sủng sinh kiêu, còn bảo nàng tương lai đối với Thái tử phi phải kính cẩn mới có thể có danh phận.

Phúc nhi trong lòng hơi ảm đạm.

Những ngày này bởi vì Thái tử chiều chuộng nàng, nàng dần dần quên mất thân phận của mình. Những lời Hoàng hậu vừa nói giống như gáo nước lạnh tạt vào đầu nàng, khiến nàng lập tức thanh tỉnh.

Nhưng cuộc sống sẽ luôn tốt đẹp hơn phải không?

Bởi vì có cô cô đưa nàng trở về, Phúc nhi cũng không dám nghĩ nhiều, nàng chỉ đi theo bên cạnh.

Đi được mấy bước đã thấy có bóng người sải bước về phía này.

Chính là Thái tử.

Vệ phó dáng vẻ vội vàng, trên mặt mang theo nộ khí. Phúc nhi vì hiểu rõ Thái tử mới có thể nhìn ra, nếu là người khác cùng lắm chỉ thấy hắn đang đi thật nhanh.

“Điện hạ.”

Phúc nhi lảo đảo bị Vệ phó kéo ra sau lưng.

Cô cô sững sờ, không kịp nói gì.

Phúc nhi thấy thái độ điện hạ không đúng, vội nói: “Điện hạ, nương nương gọi nô tỳ qua không có chuyện gì, chỉ muốn nhìn nô tỳ một cái. Nương nương còn khen nô tỳ hầu hạ người dụng tâm, về sau cố gắng.”

“Thật không?”

Phúc nhi thấy Thái tử không tin, nàng cũng biết mẹ con hai người đang xảy ra vấn đề gì đến mức Thái tử lại không tin mẫu hậu của chính mình, nhưng rõ ràng đây không phải lúc để xem xét chuyện đó.

Hoàng hậu xem nhẹ nàng bởi vì tin nàng là người đàng hoàng, có tâm phục thị Thái tử. Nếu bây giờ vì nàng mà Thái tử cùng Hoàng hậu lại cãi vã, nàng dù sống được bây giờ, về sau cũng sợ khó mà yên ổn.

Bởi vậy nàng liên tục gật đầu: “Đương nhiên là thật, nương nương còn khen nô tỳ.”

Vừa nói nàng vừa dùng sức kéo tay Thái tử đi.

Hai người rời khỏi nơi này.

Mãi cho đến khi đi xa, Vệ phó mới nới: “Ngươi kéo ta làm gì?”

Phúc nhi thả lỏng một chút: “Chỗ kia nhiều người phức tạp, nếu bị nhìn thấy rồi truyền ra cái gì bất lợi cho thái tử, nô tỳ không chết sao?”

Vệ phó một tay đưa ra sau lưng, một tay chỉ chỉ nàng.

“Lúc nói chuyện ngươi đừng có trợn mắt, đã xưng nô tỳ thì kính cẩn chút, ta tin ngươi.”

Tốt, hắn coi như nhìn thấu nàng, nhưng nàng thật sự vì lý do này? Đương nhiên còn có lý do khác. Nhưng vì vị cô cô kia, nàng dù là nói chuyện khuyên nhủ Thái tử vẫn cảm thấy khá bất tiện.

Phúc nhi ở chỗ Hoàng hậu đóng vai chất phác thật thà, giờ ở trước mặt cô cô lộ tẩy, cũng giống như ở trước mặt Hoàng hậu lộ tẩy. Đến lúc đó kết quả chờ đợi nàng chắc chắc không tốt.

“Ta không nói dối đâu, Hoàng hậu nương nương vạn người quan tâm, người là Thái tử cũng có vạn người để ý. Bây giờ chúng ta ở đây nói chuyện, không biết chừng vẫn đang có người nhìn lén. Nô tỳ kéo điện hạ đi cũng bởi tốt cho điện hạ, điện hạ không cảm động thì thôi lại còn nghĩ nô tỳ nói dối.”

Nàng che mắt giả vờ khóc.

Vệ phó khẳng định kiếp trước hắn đã làm gì sai nên kiếp này mới dính phải một cung nữ ngang bướng gan to bằng trời này. Mà nàng không phải cung nữ bình thường, là…

Về sau nàng sẽ là thϊếp, những năm tháng sau này đều phải đối mặt với nàng. Nghĩ đến hắn liền cảm thấy đau đầu, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ.

“Lúc này ngươi lại không sợ có người nhìn trộm à? Bị ai trông thấy còn tưởng rằng ta đang khi dễ một tiểu cung nữ.”

“Điện hạ khi dễ ta.” Phúc nhi bụm mặt tiếp tục giả vờ khóc

Vệ phó nhìn quanh bốn hướng, thấy Tiểu Hỉ Tử đã sớm tránh đi chỗ khác, lại nhìn lên những cánh chim đang bay trên bầu trời, hắn gỡ bàn tay đang che mắt của nàng xuống.

“Không giả vờ nữa.”

Phúc nhi ngừng khóc, khẽ nhìn qua kẽ tay, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Vệ phó đang nhìn mình.

Nàng chớp mắt.

Vệ phó nghiến răng lắc đầu bất lực rồi quay đi.

Phúc nhi vội vàng bỏ tay xuống, nhanh nhẹn theo sau.

Hai người đến một căn lều trống, giống như lều của Thái tử, Tiểu Hỉ Tử sau lưng muốn theo vào. Nhưng bị hắn trừng mắt một cái liền rụt cổ lui ra.

Lúc này, Thái tử nhìn Phúc nhi: “Ngươi nói thật cho ta, mẫu hậu gọi ngươi đi đâu?”

Ôi, làm thế nào mà hắn phát hiện ra?

“Ngươi bịt miệng trêu chọc ta, muốn chuyển sự chú ý của ta, tưởng ta không biết sao?”

Lần này, Phúc nhi không giả vờ nữa, nàng cụp mắt xuống, cài nút áo dưới eo, khẽ nói: “Điện hạ, người nói những chuyện này làm gì.”

“Ngươi là cung nữ của ta, ta không thể hỏi ngươi sao?”

Nhìn vào mắt hắn, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Phúc nhi.

Trước đây không lâu, nàng đã từng nghĩ sẽ cứu lấy thể diện của hắn. Dù biết rõ mâu thuẫn giữa hắn và Hoàng hậu nương nương nàng cũng không để lộ ra ngoài.

Phúc nhi không nhớ rõ khi nào, có lẽ là khi Chân quý phi vào cung thịnh sủng được hai năm. Nàng khi đó còn nhỏ, hiếu kỳ hỏi Trần Tư Thiện vì sao bệ hạ sủng ái quý phi mà không sủng ái Hoàng hậu nương nương?

Trần Tư Thiện không nói hoàng hậu như nào, ngược lại nói về bệ hạ.

Nam nhân suy cho cùng vẫn là muốn thể diện cùng tôn nghiêm, bọn họ thích được người khác sùng bái, ngưỡng mộ. Nếu như một người ở trước mặt bọn họ quá thể hiện, làm bọn họ mất hết mặt mũi thì dù bọn họ có xem trọng người này cũng sẽ không muốn đối mặt, bởi vì đối mặt sẽ khiến họ nhớ lại quá khứ đã từng.

Về sau nàng mới biết, bệ hạ khi còn làm Thái tử cũng không dễ dàng. Nhà ngoại của Hoàng hậu đã trợ lực rất nhiều, nhưng sau khi Hoàng đế đăng cơ lại dần dần không còn thân cận Lê gia, cũng không gần gũi Hoàng hậu.

Chương này có 10k chữ lận : D