Đông Cung Có Phúc

Chương 19.2

Phúc Nhi quả thực không tưởng tượng ra được nước đi này.

Vẫn là Vệ Phó kiến thức uyên bác, chế giễu nàng nói có người chuyên phụ trách những thứ này. Đừng nói nước, còn có thể làm cả đồ ăn trên xe. Nếu những thứ này không thể giải quyết, làm sao có thể đi đường xa mấy trăm dặm?

Phải biết trong đội xe này đều là những người tôn quý nhất Đại Yến, không được để khát, không được để đói. Xe của Phúc Nhi chẳng qua quá nhỏ, xe của hắn còn có đồ dùng rửa mặt, thùng phân, có lò nấu nước còn có thể pha trà, giống như phụ hoàng mẫu hậu của hắn cùng các vị phi tần, trong xe cũng có cả chậu băng.

Phúc Nhi thừa nhận kiến thức của mình nông cạn.

“Trong xe điện hạ có chậu băng sao?”

“Ngươi muốn làm gì?”

Phúc Nhi cười nhăn nhó, một mặt giúp hắn cởϊ áσ giáp, một mặt nói: “Lặn lội đường xa, điện hạ khó tránh khỏi cần người hầu hạ. Tiểu Hỉ Tử nào có chu toàn bằng nô tỳ, nếu như để nô tỳ đi theo điện hạ vào trong xe, điện hạ dùng trà dùng cơm nô tỳ cũng tiện hầu hạ người.”

Đây là làm bộ làm tịch, Vệ Phó liên tục nhíu mày lại không biết nên khóc hay nên cười, liếc nàng một cái: “Giờ đã biết nịnh bợ ta rồi? Muộn!”

Phúc Nhi giả khóc: “Điện hạ sao người có thể nhẫn tâm vô tình, thϊếp thân liễu yếu đào tơ đã bị điện hạ trắng trợn cướp đoạt…”

“Khoan đã, ngươi học được cái kiểu này ở đâu ra vậy?”

Vệ Phó càng nghe càng không lọt, khẽ đánh nàng.

Phúc nhi trừng mắt nhìn.

“Ta bình thường không có chuyện gì làm, cũng chẳng có đồ gì chơi gϊếŧ thời gian, Tiểu An Tử đã ra ngoài cung tìm cho ta vài quyển tiểu thuyết. Điện hạ người biết đấy, ta làm gì có hứng đọc sách, đều là Niệm Hạ đọc cho ta nghe…”

“Ngừng, ngừng, ngừng…! Ngươi tranh thủ thời gian làm điều gì có ích đi!” Thái tử trách mắng: “Ngươi suốt ngày học không lo, nhìn cái tiểu thuyết còn phải để cung nữ đọc?”

Phúc nhi kêu oan: “Không muốn xem với không học liên quan gì chứ? Ta cũng đâu phải không biết chữ, chẳng qua không muốn phí mắt thấy. Nghe người ta đọc có nhiều ý tứ, vừa vặn ta cùng Niệm Hạ đều có thể gϊếŧ thời gian.”

Nàng nói lý lẽ khí tráng, bên ngoài cửa xe Niệm Hạ với Tiền An mồ hôi lạnh ứa ra, không nghĩ cô nương dễ dàng bán đứng hai người như vậy. May mắn điện hạ không nổi cơn giận, còn cùng cô nương “giảng đạo lý”.

“…. Tóm lại về sau không cho phép ngươi học cái kiểu này nữa, đúng là không ra gì, với lại, ta… Ta nào có trắng trợn cướp đoạt?” Nhìn thấy hắn giả vờ bày ra bộ mặt lạnh lùng nhưng hai tai lại ửng hồng, Phúc Nhi cười đến nội thương.

“Điện hạ thật không có sao?”

Nàng đột nhiên tiến vào l*иg ngực hắn, Vệ Phó vô thức chỉ nàng nhìn ra cửa xe.

Phúc nhi làm bộ không muốn nhìn, nói: ”Vậy điện hạ có thể cho ta ngồi xe của người hay không?”

“…”

“Sao nào? Được hay không?”

Nàng đột nhiên nắm lấy cổ hắn, ấn một cái lên môi hắn.