Hình như ba ba không nhận ra có người đang nhìn lén. Ông ngước cổ lên để lộ yết hầu nhô ra, sau đó dội từng gáo từng gáo nước lên người, vui sướиɠ vô cùng.
Nước trong suốt dội ướt đẫm cả người ông ấy, sau đó lại chảy từ chân ông ra ngoài, lan tràn trên mặt đất.
Nội khố giữa háng vì bị nước xối ướt nhẹp dẫn tới nó càng dán chặt lên da hơn, thứ đang bị giấu trong qυầи ɭóŧ người đàn ông cũng bị nội khố miêu tả rõ đường viền.
Trái tim Vãn Vãn đập thình thịch, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Cô biết mình phải đi, không thể tiếp tục nhìn nữa.
Đây là ba ba ruột của cô, sao cô có thể nhìn lén ba ba tắm được? Nhưng hai chân cô như tự có ý thức của riêng mình, gắt gao đóng đinh tại chỗ, không chịu hoạt động.
Lúc này, bỗng nhiên ba ba kéo một bên quần xuống. Một đống to lớn kia bỗng tràn ra từ bên trong.
Vãn Vãn không cẩn thận liếc mắt nhìn thấy, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên. Lần này cô thật sự không dám nhìn lén tiếp nữa, hoảng hốt xoay người chạy về phía phòng ngủ của mình.
Ông trời ơi, cô và ba ba hai năm không gặp, vừa gặp đã trực tiếp nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của ba ba, này… này cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi!
Hình ảnh ba ba kéo quần xuống như tạm dừng trong đầu cô, có cố thế nào cũng không xua đi được.
Nhiệt độ trên mặt Vãn Vãn mãi không giảm xuống, thẳng tới khi trời tối ba ba tới gọi cô xuống ăn cơm.
“Vãn Vãn, đi, ba ba dẫn con tới trước ăn cơm, thuận tiện làm quen với mấy chú dì, bọn họ đều là người cùng làm chung với ba ba.”
Trời nóng nực, Lâm Triều Sinh để trần nửa người, phía dưới mặc một cái quần sooc rộng thùng thình, trên chân đi đôi dép lê, tùy ý đẩy cửa phòng ra, tựa trên khung cửa nói với Vãn Vãn.
Vãn Vãn đang nằm lỳ trên giường chơi di động, vừa thấy ba ba cô đã nghĩ ngay tới hình ảnh thấy được lúc chạng vạng bên giếng, lại lén lút đỏ mặt.
Cô cất di động xuống giường, đáp nhẹ một tiếng: “Vâng ạ!”
Đi ra khỏi viện, gió mùa hè thổi vào mặt rất sảng khoái. Xung quanh yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng côn trùng trong bụi cỏ đang kêu vang.
Trên đỉnh đầu là một vùng sao trời lung linh. Vãn Vãn có chút mê say, cảm khái: “Thật đẹp nha!”
Ba ba đi trước vài bước, thấy cô đi quá chậm, ông lại đứng lại đợi cô.
Vãn Vãn thấy thế bèn chạy chậm tới kéo lấy tay ba ba, lắc lư hệt như khi còn bé, cười nói: “Ba ba, đi mau thôi, con đói bụng rồi.”