Dã Hỏa (Lửa Rừng)

Chương 2: Hành động thân thiết

“Ba ba!” Vãn Vãn nhón ngón chân lên, hưng phấn vẫy tay với ba ba.

Gương mặt và vóc dáng Vãn Vãn được phục chế hoàn toàn từ mẹ, xinh đẹp nhỏ nhắn, cao 1m6, nhưng so sánh với ba ba 1m85 cô vẫn có vẻ nhỏ nhắn động lòng người.

Tuy trong điện thoại Lâm Triều Sinh không tán thành chuyện để con gái qua đây, nhưng khi thật sự nhìn thấy người ông vẫn rất vui vẻ, chạy chậm tới chào đón.

Dường như ông muốn ôm lấy Vãn Vãn, nhưng khi tới trước mặt con gái rồi ông lại trở nên câu thúc, chỉ mỉm cười gọi cô: “Vãn Vãn.”

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng thấy ba bal ạnh lùng như vậy, trong lòng Vãn Vãn vẫn có chút chua xót.

Cô bĩu môi, vành mắt đỏ lên, làm nũng với ba ba: “Ba ba, đã hai năm không gặp, con không thể ôm ba một lần sao?”

Rõ ràng vẻ mặt Lâm Triều Sinh cứng đờ hai giây, cuối cùng vẫn giơ hai tay ra nói với con gái: “Đến đây đi.”

Chỉ chớp mắt Vãn Vãn đã nở nụ cười, vui vẻ bước nhanh tới, nhảy cẫng lên người ba ba, cánh tay vòng lấy cổ ba ba, hai chân quấn lấy eo ba ba, tư thế chẳng khác nào một con gấu Koala.

Cô tựa đầu trên vai ông, nói nhỏ: “Ba ba, con rất nhớ ba!”

Tuy cô đã 19 tuổi nhưng khi tới trước mặt ba ba khôi ngô, cô hệt như đứa nhỏ mãi không trưởng thành, khi ôm cũng rất nhẹ nhàng.

Người cha không ngờ tới con gái sẽ trực tiếp nhảy lên người mình, nhưng vẫn vững vàng đón được con gái.

Ông nhắm mắt lại khàn giọng nói: “Ba ba cũng nhớ bảo bối, rất nhớ.”

“Vâng!”

Lâm Triều Sinh đưa tay nhận lấy hành lý của con gái, kéo ra ngoài. Ông người cao chân dài, mỗi một bước đều rất dài, Vãn Vãn phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, cuối cùng cô dứt khoát vòng lấy cánh tay ba ba.

Lâm Triều Sinh bị con gái ôm lấy cánh tay không được tự nhiên lắm, nhưng cũng không hất tay con gái ra.

Thấy ba ba không từ chối hành động thân thiết của mình, trong lòng Vãn Vãn len lén vui vẻ, nghĩ thầm sau này cô cứ mặt dày quấn quít lấy ba ba như vậy, chắc chắn quan hệ giữa hai cha con sẽ khôi phục lại thân thiết như khi còn bé!

Lái xe từ sân bay tới nông trang dưới chân núi cần hơn ba giờ. Đợi khi chạy tới nông trang, mặt trời đã ngã về tây, khiến bầu trời bị nhuộm đỏ.