Edit: Co3P.
Lâm Vệ Hồng nói rất nhiều, Lâm Ái Thanh vẫn không đáp lại, chỉ nghe, tự trong lòng chậm rãi cân nhắc.
“Em có nghe không? Lâm Ái Thanh!” Lâm Vệ Hồng nói đến miệng đắng lưỡi khô, thấy Lâm Ái Thanh không một chút phản ứng, cũng hơi tức giận.
Lâm Ái Thanh trước giờ đều như vậy, bộ dạng từ tốn không nhanh không chậm, khiến tính tình cô nhìn có vẻ không kiên nhẫn, đáy lòng Lâm Vệ Hồng thầm bực, nếu không phải em gái ruột, cô đâu thèm quan tâm sống chết Lâm Ái Thanh. Kết quả Lâm Ái Thanh khen ngược, một câu cũng không nói cũng không biểu thị thái độ. Nếu cô nhẫn tâm một chút thì đã mặc Lâm Ái Thanh xuống nông thôn chịu khổ rồi. Nhưng cô không phải, cô toàn tâm toàn ý tính toán cho Lâm Ái Thanh, sao Lâm Ái Thanh lại không biết tốt xấu như vậy chứ?
“Em nghe mà, chị, chị để em ngẫm lại đã.” Lâm Ái Thanh đều nghe cả. Kỳ thật cô rất muốn hỏi Lâm Vệ Hồng những cái đó làm sao chị biết được, nói cứ như là bản thân chị ấy đã trải qua rồi vậy.
Nhưng Lâm Ái Thanh cũng biết, chị cô từ nhỏ lớn lên cùng cô, chưa từng tách ra ngày nào. Hai bên ba Lâm và mẹ Lâm, tính lên ba đời đều là người thành phố, không phải không có thân thích ở nông thôn nhưng chị em bọn cô quả thật chưa từng đến nông thôn. Có lẽ nghe người khác nói, trước khi vào giấc ngủ Lâm Ái Thanh mơ mơ màng màng nghĩ.
Lâm Ái Thanh tự mình suy xét mấy ngày, tự hỏi bản thân, sẽ như chị cô nói gả cho nhị thế tổ trong nhà có điều kiện nhưng không thích hay là đến nông thôn chịu khổ, nghĩ xem cái nào khiến cô cam tâm tình nguyện hơn.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ thật lâu, Lâm Ái Thanh tự đi đến chổ thanh niên trí thức báo danh.
Lâm Ái Thanh mới 17 tuổi chưa từng nghĩ đến chuyện lấy chồng, đến đối tượng cô còn chưa có nữa mà. Hơn nữa con người Từ Hướng Dương kia chỉ nghĩ đến thôi Lâm Ái Thanh đã lắc đầu, cô không thích.
Vậy xuống nông thôn đi thôi.
Tính tình Lâm Ái Thanh chính là như vậy, bản thân đã quyết định thì đi làm, việc này cũng không cần thương lượng với người nhà. Sau khi Lâm Vệ Hồng ‘bệnh’ trong nhà đã cam chịu để cô xuống nông thôn rồi.
Ghi tên vào danh sách thì không còn đường thay đổi, Lâm Ái Thanh vốn rất khẩn trương nhưng khi búa sắt đã đóng đinh thì trong lòng lại kiên định, chờ ngày xuống nông thôn.
“Đừng sợ, nhóm thanh niên trí thức lần này của chúng ta được phân ở tỉnh mình, không có đưa về tây bắc.” Lâm Ái Thanh là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm thanh niên trí thức lần này, người phụ trách vừa phát phiếu chứng chuyên dùng cho thanh niên trí thức vừa an ủi cô.
Lâm Ái Thanh thanh thúy đáp: “Chú, con không sợ.”
Nghĩ kỹ Lâm Ái Thanh thật sự không sợ, Lâm Vệ Hồng đã xây dựng tâm lý cho cô đủ nhiều rồi, làm việc nhà nông hả, không biết thì cô sẽ chậm rãi học, cũng sẽ không thật sự mệt chết hay đói chết được.
Người phụ trách liền cười, lặng lẽ đưa cho Lâm Ái Thanh thêm phiếu công nghiệp, dặn cô giữ kỹ đừng để người khác nói. Thời buổi này ở ngoài kia mấy nơi tốt một chút đã không cung cấp gì cho thanh niên trí thức từ lâu rồi, cũng chỉ có xưởng dệt bông phúc lợi tốt vẫn luôn giữ lại truyền thống này.
Theo lý mỗi thanh niên trí thức xuống nông thôn đều sẽ được cấp nhưng có mấy người không thích xuống nông thôn, ở trong xưởng ầm ĩ lợi hại, gây không ít phiền toái cho thanh niên trí thức, người phụ trách công tác thanh niên trí thức cũng không phải lãnh đạo, chỉ làm việc, ngươi khiến ta không thoải mái ta cũng sẽ không đào tim đào phổi với ngươi, trừ đi hai tấm phiếu là hết sức bình thường.
Dù sao có bao nhiêu phiếu, cho Lâm Ái Thanh một phiếu cũng không quá đáng.
Lâm Ái Thanh dọn đồ đạt về nhà chuẩn bị thương lượng với mẹ Lâm mua ít thứ, trong nhà có mấy đồ cô dùng đã cũ có thể mang đi nên không cần thiết phải mua mới, nhiều phiếu có thể để lại cho trong nhà.
Mẹ Lâm vừa khóc vừa tính toán cho Lâm Ái Thanh xem những đồ vật nào là cần thiết, đồ nào có thể mang đi thêm qua bên kia, bên cạnh là ba Lâm đang trầm mặc và Lâm Gia Đống.
Từ khi trong xưởng tuyên truyền xuống nông thôn tới nay Lâm Vệ Hồng liền bị bệnh, nhìn rất là nghiêm trọng, bệnh uể oải, cả người hữu khí vô lực. Người trong nhà vừa phải lo lắng cho Lâm Vệ Hồng lại phải nhọc lòng chuyện Lâm Ái Thanh xuống nông thôn.
Kết quả lúc biết được Lâm Ái Thanh chủ động báo danh xuống nông thôn, Lâm Vệ Hồng lập tức nằm không nổi nữa trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, nào còn bộ dáng bệnh tình nguy kịch hai hôm trước.
“Lâm Ái Thanh, có phải em điên rồi không!” mắt Lâm Vệ Hồng đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Ái Thanh, hận rèn sắt không thành thép.
Kiếp trước Lâm Vệ Hồng cảm thấy Lâm Ái Thanh ngốc nhưng người ngốc có phúc ngốc, cả đời thuận buồm xuôi gió được người trợ giúp. Đời này cô mới phát hiện Lâm Ái Thanh không chỉ ngốc mà còn ngu.
Xuống nông thôn tốt như vậy hả? Cô nhắc nhở nhiều lần như vậy, thậm chí không ngại nguy hiểm bại lộ chuyện cô sống lại để nhắc nhở Lâm Ái Thanh, vậy mà đứa ngu ngốc này xem toàn bộ như gió thoảng bên tai.
“Lâm Vệ Hồng! Không phải em suy yếu không xuống giường nổi sao?” Lâm Ái Thanh không trả lời, trả lời Lâm Vệ Hồng chính là tiếng nghiến răng nghiến lợi rống giận của Lâm Gia Đống.
Lâm Vệ Hồng không bệnh, cô có thể có bệnh gì, đều là giả vì để không xuống nông thôn. Ba Lâm mẹ Lâm tuy đau lòng Lâm Ái Thanh còn nhỏ đã phải xuống nông thôn nhưng cũng không trách con gái thứ hai. Nhưng việc này đã làm hai vợ chồng già choáng váng, liền nhìn Lâm Vệ Hồng xem cô giải thích như thế nào.
Không có gì để giải thích, dù sao bây giờ cũng đã bị phát hiện, Lâm Vệ Hồng chỉ trả lời một câu cô không muốn xuống nông thôn, không muốn chịu khổ.
“Em có phải người không, em không muốn chịu khổ lại để cho Ái Thanh đi? Không phải em không biết sức khỏe Ái Thanh không tốt.” Lâm Gia Đống bị tức chết. Trên mặt ba Lâm mẹ Lâm vừa thương tâm vừa không thể tin được.
Mẹ Lâm còn trực tiếp rơi lệ, trong ba đứa con vốn dĩ bà cưng Lâm Ái Thanh nhiều hơn chút. Năm đó lúc mẹ Lâm có mang Lâm Ái Thanh điều kiện trong nhà không tốt, bà nội Lâm bệnh nặng, mẹ Lâm ban ngày đi làm buổi tối còn phải chăm sóc mẹ chồng, khoảng thời gian kia đặc biệt mệt, cả thể xác và tinh thần đều hoảng hốt.
Có một ngày lúc mẹ Lâm bắt đầu làm việc, cả người mơ hồ không biết sao mà ngủ gật thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn, chỉ thiếu chút nữa thôi ngón tay mẹ Lâm bị kẹt trong máy móc. Thời khắc mấu chốt bụng mẹ Lâm đột nhiên đau nhói, mẹ Lâm mới giật mình tỉnh dậy.
Thực nguy hiểm, lúc ấy bên cạnh cũng không có ai thấy cản lại, chỉ thiếu một chút nữa thôi, thật sự chỉ một chút, ngón tay đã bị cắt đứt, nghiêm trọng hơn nữa thì không chừng đến mạng cũng không còn.
Mọi người đều nói Lâm Ái Thanh trong bụng mẹ Lâm là tiểu phúc tinh.
Quả thật là như thế, sau khi sinh Lâm Ái Thanh bà Lâm vẫn luôn triền miên trên giường bệnh thân thể cũng dần khỏe lên, cuộc sống nhà họ Lâm cũng dần khôi phục. Duy nhất không tốt chính là khi đó mẹ Lâm mệt nhọc quá độ, mới bảy tháng đã sinh Lâm Ái Thanh cho nên từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, thiếu chút nữa đã nuôi không được. Cũng vì vậy mẹ Lâm đối với Lâm Ái Thanh càng thêm áy náy, lại thêm tính tình Lâm Ái Thanh trầm mặc hiểu chuyện, không ỷ vào trong nhà sủng ái mà yêu cầu cái gì. Mấy năm khó khăn nhất trong nhà phải buộc chặt lưng quần chi viện cho cả nhà đường nhị đại gia ở nông thôn, Lâm Ái Thanh cũng làm theo, có gì ăn nấy, trước giờ không đòi hỏi chút đặc thù nào.
Ba anh em trong nhà, mẹ Lâm cưng chiều Lâm Ái Thanh nhiều hơn chút nhưng cũng chưa từng bạc đãi Lâm Vệ Hồng. Tương phản, Lâm Vệ Hồng miệng ngọt thường xuyên có thể từ trong tay ba Lâm lấy được tiền tiêu vặt, sống thoải mái hơn nhiều so với Lâm Gia Đống và Lâm Ái Thanh.
Cho nên khi ba Lâm đánh một tát lên mặt Lâm Vệ Hồng, Lâm Vệ Hồng chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.
Cô luôn cho rằng mẹ Lâm cùng bà nội trọng nam khinh nữ, yêu thương nhất là đại ca, tiếp theo là Lâm Ái Thanh, cô kẹp ở giữa, trên không thể dựa dưới không thể nhờ, là thê lương nhất.
Cũng chính là ba Lâm đối tốt với cô, Lâm Vệ Hồng luôn cảm thấy ba Lâm cưng cô nhưng cái tát này đã làm cô thức tỉnh.
“Ba đánh con?!”
Hết chương 2.