Chúc Mừng Sinh Nhật

Chương 14: không chịu nổi nữa...a..

Từ Nhược Ngưng bị đâm chọc đến mức run rẩy, vừa định mở miệng nói chuyện thì người đàn ông đã đè cô xuống cắm hết toàn bộ vào trong, lông mao rậm rạp thô cứng cọ vào thịt non giữa hai đùi, làm cho lỗ chân lông trên dưới toàn thân cô giãn nở hết ra.

Kích thước của người đàn ông không nhỏ, hơn nữa phần đầu vểnh lên, gần như vào lúc cắm vào trong cũng chạm đến điểm mẫn cảm của cô.

“Mẹ nó…” Ngón tay cô bấu lên bắp tay anh, sau đó hít mạnh một hơi, cả vùng bụng nhỏ vừa xót vừa tê dại, nhưng chưa đợi cô kịp thích ứng, Tạ Ngật Thành đã cầm một chân cô lên, cắm sâu vào trong cơ thể của cô.

Cô ôm chặt cổ anh, lúc tầm mắt hướng xuống thì có thể nhìn thấy vật cứng đỏ sẫm hết lần này đến lần khác ra vào trong cơ thể mình, không bao lâu, nơi giao hợp của hai người phát ra tiếng nước nhóp nhép òm ọp.

Tạ Ngật Thành thấy cô một mực cúi đầu nhìn phía dưới, thì bất ngờ đưa thêm một chân còn lại của cô quấn trên eo anh, rồi đè cả người cô lên vách tường ở phía sau, dùng tay giữ chặt lấy eo cô, ưỡn hông đâm chọc vài chục cái vào cơ thể của cô.

Vách tường có hơi lạnh, nhưng người ở trước mặt lại nóng đến bỏng người, Từ Nhược Ngưng gần như chơi vơi giữa hai miền băng và lửa, cô siết chặt cổ anh, hai má cọ cọ vào vành tai nóng hổi của anh.

Tạ Ngật Thành đột nhiên dùng sức cắm cô thêm vài chục phát, Từ Nhược Ngưng há miệng cắn lên cổ anh, trong miệng không kìm được thốt ra từng tiếng rêи ɾỉ.

Cô sờ vành tai của anh, cố ý dùng âm giọng rêи ɾỉ nói: “Anh lớn quá…thô quá…người ta…không chịu nổi nữa…a…”

Tạ Ngật Thành dừng lại, anh buông hai chân cô xuống, lật cả người cô lại đè trên vách tường, giữ chắc eo của cô, đỡ vật cứng từ phía sau cắm vào, trước khi Từ Nhược Ngưng mở miệng, anh vươn tay bịt miệng cô.

Từ Nhược Ngưng: “?”

Cô vì tư thế cắm này làm cho sướиɠ đến mức đỉnh đầu bốc cả khói, lời gợϊ ȶìиᏂ còn chưa kịp nói ra đã bị Tạ Ngật Thành bịt miệng lại, cô liếʍ vào lòng bàn tay anh, Tạ Ngật Thành không rút tay về, ngược lại giữ chặt eo cô, gia tăng lực đạo cắm rút ra vào nơi sâu nhất, bao tinh hoàn mạnh mẽ đập lên mông thịt của cô.

Sống lưng Từ Nhược Ngưng run rẩy, miệng bị bịt chặt nên chỉ phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ.

Tạ Ngật Thành buông tay, hai tay giữ chặt eo cô, hạ thấp xuống dưới một chút, một chân chen vào giữa hai chân cô, khiến hai đùi cô càng mở rộng hơn, eo hông kịch liệt cắm rút ra vào, khắp nhà vệ sinh vang vọng tiếng da thịt va chạm.

Trên giường dưới giường anh đúng thật là hai con người khác nhau, Từ Nhược Ngưng có muốn nói lời lẳиɠ ɭơ cũng bị đâm chọc đến độ không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh.

Lúc cao trào, cả người cô tựa sấp lên vách tường thở hồng hộc, bụng nhỏ run rẩy vài nhịp.

Tạ Ngật Thành cúi đầu hôn lên bả vai cô, một tay giữ cằm cô, xoay mặt cô qua, hôn lên môi cô.

Lúc môi lưỡi tách ra, Từ Nhược Ngưng thở dốc hỏi: “Ngày hôm đó…anh nhìn thấy em…anh có tâm trạng như thế nào?”

Cô đang hỏi về cái đêm lần đầu tiên gặp lại ở quán cà phê.

Tạ Ngật Thành lột bao ra, kéo cô vào lòng, động tác dịu dàng lau chùi giữa hai đùi cho cô, cho dù anh làm việc gì, khuôn mặt cũng luôn mang vẻ chuyên chú và nghiêm túc.

Anh không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: “Còn em thì sao?”

Giọng nói trầm khàn vô cùng gợi cảm.

Từ Nhược Ngưng sờ vành tai vừa đỏ vừa nóng của anh, khóe môi nhếch lên, giọng nói mang theo âm điệu lười biếng sau cơn cao trào, “Em à?”

Tạ Ngật Thành đã cứng, gậy thịt cứng rắn chọc vào giữa hông cô, cô cười cười vươn tay chạm vào trêu chọc, nhìn thấy cổ anh nổi gân xanh, nghe thấy anh rên khẽ thành tiếng.

Lúc này cô mới ôm cổ anh, vùi mặt vào giữa hõm cổ của anh.

“Em rất vui.”

Ngón tay cô ma sát sau gáy anh, nhẹ nhàng ngẩng đầu, đôi mắt ấy trong trẻo đến mê người.

“Có thể gặp được anh ở nơi này.”