Trong thời gian chờ đợi, Từ Nhược Ngưng nhớ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, có những chuyện liên quan đến Tạ Ngật Thành, cũng có những chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến anh.
Mười năm trước Tạ Ngật Thành là dấu chấm hết cho quá khứ không thể nguôi ngoai của cô.
Mười năm sau Tạ Ngật Thành lại là sự khởi đầu mà cô không hề ngờ tới, chỉ cần nhìn thấy anh những suy nghĩ và hồi ức phức tạp hỗn loạn sẽ giống như một tấm lưới bao trùm lấy cô.
Loại cảm giác này tốt đẹp, nhưng cũng khó chịu.
Trong lúc cô gặm nhấm nỗi tuyệt vọng và đau đớn, thì cô cũng đang nhớ đến sự dịu dàng và ấm áp mà Tạ Ngật Thành đã mang đến cho mình.
Những ký ức đã lắng đọng theo năm tháng, giờ đây từng chút chất chồng lên ký ức của hiện tại, anh mua đồ xong quay trở lại, dưới màn đêm thân hình anh cao lớn mạnh mẽ, nửa khuôn mặt ẩn sâu trong bóng tối, chỉ để lộ đôi mắt đen láy như mực, ánh đèn mờ mịt làm giảm đi khí chất lạnh nhạt của anh, giữa chân mày thấp thoáng toát ra chút cảm xúc khác biệt.
Khi lên xe, anh đưa cho Từ Nhược Ngưng một cái bánh kem nhỏ.
Từ Nhược Ngưng nhìn chăm chú cái bánh kem nhỏ xíu dạng ly kia, có chút buồn cười hỏi, “Đây là gì thế?”
“Bánh kem.” Tạ Ngật Thành ngồi vào xe rồi đóng cửa, “Giờ đã muộn, không đặt được loại lớn hơn.”
“Hôm nay không phải sinh nhật em.” Lòng bàn tay cô đỡ cái bánh kem, nghiêng đầu sang nhìn anh.
Người đàn ông không chút biểu cảm, “Anh biết.”
“Thế tại sao…?” Từ Nhược Ngưng nhấc cái bánh kem trong tay lên, khóe mắt đượm chút ý cười, “Anh tặng em cái này?”
Cô từng nhận được rất nhiều món quà, lòe loẹt đủ hình đủ dạng cái gì cũng có, nhưng thật sự vẫn chưa từng nhận được cái ly bánh kem bé tí thế này.
“Lúc nhìn thấy cái này, thì muốn mua về cho em.” Tạ Ngật Thành quay đầu qua, trên khuôn mặt đường nét rõ ràng, đôi mắt đen láy ấy trong veo đến bất ngờ.
Từ Nhược Ngưng thích đôi mắt này của anh, khi anh nhìn mọi người, ánh mắt luôn trông rất chuyên chú, cũng rất….quyến rũ người.
“Trước đây anh đi trên đường, nhìn thấy bánh kem cũng sẽ nhớ đến em hả?” Cô cười.
Tạ Ngật Thành không trả lời, điện thoại anh reo lên, là người của bên cục cảnh sát, anh dùng tiếng Anh trao đổi với đối phương một hồi, đến khi ngắt máy, chiếc xe cũng đã dừng lại.
Anh xuống xe trước, nói tiếng cảm ơn với tài xế, rồi mới mở cửa vào nhà, Từ Nhược Ngưng đi theo phía sau anh, hiếm khi yên tĩnh được một lúc.
Lúc Tạ Ngật Thành cúi đầu thay giày, anh đột nhiên nói một câu, “Sẽ.”
Từ Nhược Ngưng đang đặt bánh kem lên tủ giày ở trước cửa, nghe thế bèn ngẩng đầu nhìn anh, “Cái gì?”
Tạ Ngật Thành đã thay giày xong, xoay đầu qua, ánh mắt nhìn vào cô, giọng nói có chút trầm thấp, “Sẽ nhớ đến em.”
Bấy giờ Từ Nhược Ngưng mới nhận ra anh đang trả lời vấn đề trước đó cô đã hỏi khi ở trên xe.
Cô nhướng mày, “Vậy chúng ta xem như hòa nhau.”
Cô thay giày xong, vòng qua anh đi vào trong nhà, cổ tay chợt bị Tạ Ngật Thành nắm chặt, anh hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, hỏi cô bằng giọng điệu xác nhận, “Em có ý gì?”
“Ý của em chính là…” Từ Nhược Ngưng đến gần anh, đôi môi cách anh rất gần, như có như không mà cọ qua, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Em cũng sẽ nhớ đến anh.”
Tạ Ngật Thành bất ngờ kéo cô vào lòng.
Từ Nhược Ngưng có chút bất ngờ khi được ôm, cô không nhìn rõ biểu cảm của người đàn ông, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập hơi nhanh của anh, ngón tay cô nhẹ nhàng xoa vuốt vị trí trái tim, sau đó nở nụ cười, “Hóa ra anh thích nghe những lời như thế này.”
Cô dựa vào lòng anh, âm giọng dịu dàng mang theo chút ý cười, “Tạ Ngật Thành, em thường xuyên nằm mơ thấy anh…”
Cô nhón chân lên, giọng nói kề sát bên tai anh, “Ở trên giường…đâm chọc em.”
Từ Nhược Ngưng nói xong thì không nhịn được cười khúc khích, cô vẫy vẫy tay, không thèm nhìn biểu cảm của người đàn ông, mà cất bước đi về hướng nhà vệ sinh, “Em đi tắm đây.”
Tạ Ngật Thành đứng yên tại chỗ, giơ tay cởi cà vạt xuống, anh thở dài một hơi thật nhẹ, cúi đầu nhìn một lượt, thấy quần tây đã nhô lên thật cao.
Anh nhớ đến Từ Nhược Ngưng mười năm trước, trong bóng tối cô bò lên giường của anh, ôm cổ anh, hỏi anh có từng làm với cô gái nào khác không.
Tạ Ngật Thành đẩy cô ra, anh mở đèn tường lên, dưới ánh đèn mờ ảo, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô nói: “Em sang phòng kế bên ngủ đi.”
Từ Nhược Ngưng mỉm cười, “Chưa từng làʍ t̠ìиɦ à.”
Cô tiến đến gần, nhẹ nhàng chạm vào môi anh, không phải hôn sâu mà chỉ cọ nhẹ vài cái, phủ lên môi anh rồi không động đậy nữa.
Một lúc sau, cô bỗng nhiên lui người lại, nhìn xuống quần ngủ của anh một hồi lâu, giọng nói mang theo ý cười, “Hình như anh…đã cứng.”
Tạ Ngật Thành trở mình đè cô xuống dưới thân, anh ngậm môi cô không chút vướng ngại một đường cắи ʍút̼, nghe thấy cô bị đau mà rên lên một tiếng, lúc này anh mới dần dần giảm nhẹ lực đạo.
“Anh thích em không?” Anh nghe thấy Từ Nhược Ngưng cười cười hỏi mình.
Tạ Ngật Thành dừng lại, thở dốc nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt ấy của cô dưới ánh đèn mờ mịt sáng rực mê người, tóc dài đen nhánh xõa xuống dưới thân, giống như bông hoa nở rộ dưới trời đêm, vừa thần bí lại ngập tràn vẻ quyến rũ.
Từ Nhược Ngưng vươn tay sờ vào vành tai đỏ ửng của anh, cười cười ôm lấy cổ anh hỏi: “Lúc em ở trên bục ca hát, anh luôn nhìn em, có phải anh thích em không?”
Thì ra cô cũng chú ý đến anh.
Tạ Ngật Thành không trả lời nữa, anh cúi đầu ngậm môi cô, mạnh mẽ hôn xuống.