Đỗ Thánh Lan bị cuốn vào giữa ánh sáng vô tận, không biết lúc này mình đã oanh độngđại lục. Cho đến khi hắn chú ý đến kim quang khắp trời, đối mặt với dị tượng khủngbố như vậy, trong đầu tự xuất hiện một cụm từ: Thánh nhân trời sinh.
Trong khoảnh khắc kim quang biến mất, mặt trời – mặt trăng – tinh tú cùng xuất hiện, sau lưng Đỗ Thánh Lan là pháp tướng vạn trượng, tôn quý dị thường.
Cảnh tượng đặc sắc chỉ xuất hiện trong một hơi thở rồi biến mất, quay trở về ban ngày.
Đỗ Thánh Lan cũng bị kim quang của mình làm lóa mắt không mở mắt được, khi cuối cùng hắn có thể nhìn thấy rõ thì bên ngoài Tuyệt Sát Lâu đã chằng chịt tu sĩ.
Rung động ban đầu trôi qua, một nhóm người lấy lại tinh thần, tập trung trên cùng một vấn đề. Tại sao thánh nhân lại xuất hiện ở Tuyệt Sát Lâu?
Ban đầu có thể là trùng hợp, bây giờ nhìn thấy nơi hắn sắp hạ xuống, có thể xác định là Tuyệt Sát Lâu.
Nghe nói hôm nay điện chủ Tuyệt Sát Điện đích thân tới Tuyệt Sát Lâu, có khi nào gϊếŧ luôn thánh nhân không?
Trong lúc nhất thời có rất nhiều phỏng đoán, phỏng đoán nhiều nhất là điện chủ Tuyệt Sát Điện sẽ không đích thân ra tay, cùng lắm là giam thánh nhân lại. Dù sao thánh nhân trời sinh chính là người nhiều khí vận, gϊếŧ thánh nhân sẽ hao tổn khí vận của bản thân.
Trong vô vàn suy đoán, giữa không trung lại xuất hiện thêm một người, đó chính là điện chủ Tuyệt Sát Điện.
…
Chùa Kim Thiền.
Bùi Cửu Tinh nghe thánh nhân đến từ Tuyệt Sát Lâu thì giật cơ mặt, rất nhanh sau đó lại cảm thấy đây là cơ hội trời ban.
Trong lịch sử từng xuất hiện mấy vị thánh nhân trời sinh, trong đó một nửa đến từ chùa Kim Thiền.
Trên làn da tái nhợt bẩm sinh hiện lên một tia khát máu đỏ tươi, mạnh mẽ kiềm chế sát ý trên mặt. Bùi Cửu Tinh nghiêm túc nói: “Theo như phong cách hành sự của Tuyệt Sát Điện, chỉ sợ lúc này thánh nhân ngàn cân treo sợi tóc.”
Hòa thượng Ngũ Uẩn xoay phật châu nhanh hơn trước một chút, thánh nhân trời sinh gặp nạn, ông ta phải ra tay giúp đỡ. Nếu có thể dẫn một vị phật tử mới về chùa Kim Thiền, đối với chùa mà nói tất nhiên rất có lợi.
Nhưng ông ta không lập tức đưa ra quyết định.
Ánh mắt thâm sâu rơi trên người Giới Si, hòa thượng Ngũ Uẩn lạnh nhạt nói: “Con đi hỏi Thiên Cơ Lâu xem tình hình bây giờ như thế nào.”
Giới Si lui sang một bên, ngoan ngoãn rời đi.
Lúc này các hòa thượng trong chùa Kim Thiền đều đang ngơ ngẩn nhìn kim quang, không ai niệm kinh gõ chuông, có thể nói là cực kỳ tĩnh lặng. Giọng nói của quản sự Thiên Cơ Lâu tuy không lớn nhưng khoảng cách không xa, hòa thượng Ngũ Uẩn và Bùi Cửu Tinh đều có thể nghe thấy.
“Sau khi kim quang biến mất, thánh nhân trời sinh ngưng tụ ra pháp tướng, trong trời đất có mây tía rót vào, chính là dị tượng sắp có điềm lành. Đúng lúc này, điện chủ Tuyệt Sát Điện đột nhiên xuất hiện –“
Bùi Cửu Tinh cười lạnh: “Nếu hắn dám động đến một cọng tóc gáy của thánh nhân, Bùi gia ta chắc chắn sẽ để Tuyệt Sát Điện trả một cái giá thật đắt.”
Trong bùa đưa tin, quản sự Thiên Cơ Lâu tiếp tục nói: “Dưới ánh mắt của mọi người, điện chủ Tuyệt Sát Điện bước đến bên cạnh thánh nhân trời sinh, hô to ‘Thánh nhân, độ ta’.”
Bùi Cửu Tinh: “…..”
Hòa thượng Ngũ Uẩn nắm chặt phật châu trong tay.
“Sau đó thì sao?” Giới Si tò mò hỏi.
“Thánh nhân xoa đầu hắn, ban tên Nhân Nghĩa Đường.”
“…..” Giới Si há hốc không biết phải nói gì. Bởi vì chuyện quá hoang đường, có một việc hắn không nói với hòa thượng Ngũ Uẩn. Khi tàu bay lên, đồng bạn của truyền nhân đệ nhị tổ Hợp Hoan Tông từng nói bị đối phương ảnh hưởng muốn hủy diệt Tuyệt Sát Điện.
“Thánh nhân! Hắnquả nhiên là thánh nhân.”
Chỉ có thánh nhân mới có thể siêu thoát như vậy, thuyết phục Tuyệt Sát Điện chuyển nghề.
Bùi Cửu Tinh không biết hòa thượng này kích động cái gì, quay đầu lại nói với hòa thượng Ngũ Uẩn: “Việc này quá kỳ lạ, điện chủ Tuyệt Sát Điện lòng muông dạ thú, tại hạ vẫn giữ câu nói cũ, Tuyệt Sát Điện không thể giữ.”
“Phải giữ.” Người lên tiếng phủ định cũng là Giới Si, chỉ thấy hắn thành thật nói: “Bùi thí chủ hãy tin ta, Tuyệt Sát Điện sẽ trở thành nơi cứu thế giúp dân.”
“…..”
Tin cái con mẹ nhà ngươi!
—
Dưới sự chú ý của mọi người, Đỗ Thánh Lan hạ xuống Tuyệt Sát Lâu, điện chủ Tuyệt Sát Điện tạm thời đóng cửa Tuyệt Sát Lâu.
“Năm nay nhất định là năm truyền kỳ nhất của đại lục Cửu Xuyên.”
Có người lo lắng: “Ác long xuất thế, Đỗ Thánh Lan độ cửu trọng lôi kiếp, hai người này đều đã qua đời. Bây giờ thế lực mới Tuyệt Sát Điện chủ xuất hiện, lại thêm một vị thánh nhân trời sinh, chẳng lẽ thời đại hoàng kim sắp đến?”
Thời đại hoàng kim tên như ý nghĩa, vô số thiên tài xuất hiện như măng mọc sau mưa, nhưng mà mỗi thời đại hoàng kim đều là điềm báo trước khi xảy ra loạn lạc.
Thời đại hoàng kim trước kia là thời đại của Hàn Nguyệt tôn giả, nhưng nó lại chính là lúc tà ma tàn sát bốn phương.
Vậy lần này sẽ là cái gì?
‘Người khởi xướng’ khiến mọi người nghĩ ra mấy cái thuyết âm mưu, bây giờ lại không uy phong như mọi người tưởng tượng.
Trong một gian phòng có bố trí kết giới, trên mặt đất rơi lả tả một đống y phục, tia chớp nhỏ ở giữa đứng thẳng người. Lúc trước đột phá vất vả lắm mới cao thêm một chút, bây giờ lại chỉ cỡ ngón tay cái.
Cố Nhai Mộc cúi đầu nheo mắt, ngón tay chọt vật nhỏ trước mặt: “Giải thích đi.”
Đỗ Thánh Lan ỉu xìu nói: “Sử dụng Thiên Lôi Tôi Thể quá mức, chi nhiều hơn thu.”
“…..”
Cố Nhai Mộc: “Ta bảo ngươi giải thích, thánh nhân trời sinh ở đâu ra?”
Y dừng một chút, dường như đã có đáp án: “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, bây giờ thậm chí dị tượng thánh nhân cũng bán.”
Tia chớp hứ một cái.
Nhìn thấy ngọn lửa sắp bùng lên, Cố Nhai Mộc bình tĩnh dập tắt.
Chiều cao chênh lệch khiến Đỗ Thánh Lan nhảy lên cái bàn mới hoàn toàn nhìn thấy trêu chọc trong mắt Cố Nhai Mộc.
Đỗ Thánh Lan không quở trách Cố Nhai Mộc không đàng hoàng, nghiêm túc nói: “Ngươi biết tại sao ta lại không tiếc bất cứ giá nào, mạo hiểm thân tử đạo tiêu đi giao dịch với mục đồng không?”
Chẳng phải là vì chữa trị nội thương cho mình?
Cố Nhai Mộc còn chưa kịp nói thì đột nhiên nghe Đỗ Thánh Lan dõng dạc: “Đương nhiên là vì mảnh trời đất này!”
“…..”
“Linh khí khô kiệt, Thiên Đạo bị khuyết, tu sĩ chúng ta vì bổ trời tiếc gì bản thân!”
Cố Nhai Mộc nhớ đêm qua Đỗ Thánh Lan vẫn còn nói ‘Tu sĩ chúng ta, vốn là tranh mệnh cùng trời’.
Cố Nhai Mộc kiên nhẫn chờ đối phương nói xong mới bình tĩnh hỏi: “Cần bao lâu mới có thể khôi phục nguyên hình?”
Đỗ Thánh Lan: “Vì mảnh trời đất này, chuyện đó có quan trọng không?”
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Nhai Mộc cười lạnh lùng: “Nếu như lúc đi ra chỉ có một mình ta, ngươi đoán bên ngoài sẽ suy đoán như thế nào?”
Tuyệt đối sẽ nói thánh nhân trời sinh chết trong tay điện chủ Tuyệt Sát Điện. Tuyệt Sát Điện vốn đã đứng trên đầu sóng ngọn gió, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ bị vây công.
Tia chớp nhỏ không cao, lúc này lại xìu đi một nửa: “Mười ngày nửa tháng.” Sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu ưỡn ngực bày mưu cho Cố Nhai Mộc: “Trong thời gian này ngươi đừng ra ngoài là được.”
“Ở chung phòng với thánh nhân nửa tháng, lời đồn có thể dễ nghe à?” Vậy không khác gì nói thẳng y làm thịt thánh nhân rồi.
Tia chớp tách ra một ngón tay, trèo lên vai Cố Nhai Mộc, chọt mặt nạ của y.
Cố Nhai Mộc sửng sốt.
Đỗ Thánh Lan không nhận thấy động tác này hơi thân mật mà còn nói thêm: “Tìm người đeo mặt nạ, mạ cho hắn một lớp kim quang, giả trang ta.”
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm hắn một lúc, đứng dậy đi lấy một cái gương: “Soi đi.”
Tia chớp xanh lam tỏa ra ánh sáng hiền hòa, dịu dàng tinh khiết, vừa nhìn đã biết là một thiên lôi tốt. Đỗ Thánh Lan nhìn Cố Nhai Mộc, không thể tin nổi mà chạm vào mặt gương: “Sao ta lại thế…”
Sao lại biến thành cái dạng đức hạnh này?
Người thiếu niên phóng khoáng hăng hái trước kia đã không còn, chỉ còn lại hình tượng giả tạo yêu thương thế nhân.
Không ai trả lời hắn, nhưng thật ra trong lòng hắn đã hiểu rõ, trong lúc nhất thời có hơi đau đầu.
Trước khi có giải pháp tốt hơn, trong hai thế lực đối nghịch nhau Cố Nhai Mộc chọn bên yếu hơn, không rời khỏi Tuyệt Sát Lâu. Bên trong tổng bộ có rất nhiều cao thủ, mặc dù Bùi gia biết y ở đây cũng không dám tùy tiện xâm phạm.
Liên tục đợi hai ngày, đừng nói người ngoài, bên trong Tuyệt Sát Lâu cũng suy đoán có phải điện chủ đã hại chết thánh nhân hay không.
Vào tối ngày thứ ba, điện chủ Tuyệt Sát Điện hiện thân, lấy ra một cái bảng hiệu màu vàng chói lóa.
“Thánh nhân viết chữ, treo ngoài cửa đi.”
Ba chữ ‘Nhân Nghĩa Đường’ lóa mắt trên tấm bảng suýt chút nữa làm mù mắt mọi người.
Hành động này lập tức gây ra náo động trong lâu, trước kia lo sợ quyền uy của điện chủ nên không ai dám nghị luận, nhưng lần này không thể không nói. Tuyệt Sát Điện là tổ chức sát thủ, cho dù ban đầu không muốn làm nghề này nhưng việc đã đến nước này, bọn họ cũng không thể bỏ lại tất cả đi làm người tốt việc tốt.
Hôm nay trong lâu đang tổ chức một cuộc họp bí mật do Cố Nhai Mộc tự đứng ra chủ trì.
Đường chủ của các phân điện lớn nhìn nhau, suy nghĩ rất nhiều câu hỏi nhưng khi đối mặt với uy áp kinh khủng thì ai cũng không dám tùy ý mở miệng.
Cuối cùng, người lên tiếng trước chính là điện chủ Tuyệt Sát Điện.
“Bùi Cửu Tinh đã quyết định muốn hủy diệt Tuyệt Sát Điện, tự mình đi thăm hỏi hòa thượng Ngũ Uẩn. Đỗ gia, Mặc gia đều có cùng ý kiến. Một khi khai chiến, bổn tọa không địch lại có thể rút lui, còn các ngươi thì sao?”
Bọn họ thở gấp, tuy lời nói khó nghe nhưng lại là sự thật.
Theo như suy đoán của họ, điện chủ có thực lực độ kiếp kỳ, đánh không lại thì có thể chạy.
“Thứ vây xung quanh muốn ăn thịt không chỉ có dã thú mà còn có con ruồi.” Âm thanh lạnh lẽo từ phía sau mặt nạ truyền ra, người nghe sởn cả gai ốc: “Một số thế lực nhỏ ngủ đông thừa dịp lộn xộn xông vào, cũng là chuyện phiền phức.”
Sau khi Cố Nhai Mộc nói xong lập tức nhắm mắt dưỡng thần, chờ mọi người cho ý kiến.
Một lúc lâu sau, có người đầu tiên lên tiếng. Đối phương hít sâu một hơi: “Xin hỏi điện chủ có kế hoạch tương lai gì chưa?”
Cố Nhai Mộc nhếch môi, mắc câu rồi.
…
Lúc Cố Nhai Mộc đang ba hoa thì Đỗ Thánh Lan vẫn cố gắng khôi phục hình người. Không thể lạm dụng Thiên Lôi Tôi Thể, đừng nói người ngoài say mê, ngay cả chính hắn cũng dễ bị rơi vào, xem nhẹ cảnh báo cơ thể.
“Thánh nhân trời sinh.”
Đỗ Thánh Lan kiêu ngạo suy đoán, đối tượng chữa trị của hắn dễ dàng sinh ra tia mê luyến, Thiên Đạo có giống vậy không? Nhưng rất nhanh sau đó, đích thân hắn hủy diệt cái mộng đẹp này. So với sức mạnh Thiên Đạo, chút sức mọn này còn không thể gãi không đúng chỗ ngứa.
Đỗ Thánh Lan nghĩ đến Đỗ Thanh Quang từng nói rằng đi đường tắt còn khó hơn bản thân đường tắt.
Không cần mù quáng đi lên con đường tắt Thiên Đạo này.
Không biết có phải nhờ tác dụng của tâm pháp U Lan hay không mà quá trình khôi khục nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều. Đến ngày thứ tám, trạng thái của Đỗ Thánh Lan đã tốt lên, đến ban đêm hóa thành hình người.
Mấy ngày nay, vì quá nhỏ mà ăn trái cây cũng không thuận lợi, Cố Nhai Mộc đành phải dùng linh lực cắt ra, đút cho Đỗ Thánh Lan ăn. Đột nhiên nhìn thấy tia chớp biến thành người tự sinh hoạt cá nhân, y có hơi không quen.
Lúc này bên ngoài có người đến thông báo: “Điện chủ, người của chùa Kim Thiền đến, nói là muốn gặp thánh nhân.”
Sức mạnh của chùa Kim Thiền không thể khinh thường, lúc trước còn dễ nói, bây giờ Bùi gia đang cố gắng thuyết phục chùa Kim Thiền vây công Tuyệt Sát Điện, cho dù là điện chủ Tuyệt Sát Điện thật còn sống cũng sẽ không tùy ý đắc tội vào lúc này.
“Hơi phiền phức.” Đỗ Thánh Lan đang điều hòa hơi thở, mở mắt ra nói: “Hy vọng người tới là Giới Si.”
Nếu như là sư phụ của hắn hòa thượng Ngũ Uẩn thì không dễ lừa gạt.
Cố Nhai Mộc dùng thần thức lướt qua phía dưới: “Là Giới Si.”
Đỗ Thánh Lan thở phào nhẹ nhõm.
“Cùng sư phụ của hắn, hòa thượng Ngũ Uẩn.”
“…..”
Tốc độ nói chuyện của Cố Nhai Mộc rất bình thường, Đỗ Thánh Lan không chắc vừa rồi đối phương có cố tình trêu chọc mình hay không.
Hòa thượng Ngũ Uẩn được mời lên một gian phòng ở tầng hai, sau một lúc tĩnh tọa mới có người vén rèm tiến vào.
Hai người gần như đi sóng vai, một người đeo mặt nạ hung dữ, ngạo mạn không gì sánh được, người còn lại khí chất ôn hòa, mặc dù mang mặt nạ vẫn khiến người khác cảm thấy dưới lớp mặt nạ ấy là nụ cười hờ hững đúng mực.
“Đại sư, đã lâu không gặp.” Đỗ Thánh Lan chào hỏi với Giới Si trước.
Giới Si vẫn như trước đây, lại một lần nữa nhấn mạnh gọi tên là được.
Đỗ Thánh Lan tự nhiên nhìn sang hòa thượng Ngũ Uẩn: “Nói vậy vị này chính là Ngũ Uẩn đại sư trong truyền thuyết.”
“A di đà phật, cái xưng hô này bần tăng cũng không dám nhận.”
Lúc nói a di đà phật, hòa thượng Ngũ Uẩn không cúi đầu mà đang quan sát Đỗ Thánh Lan: kim đan kỳ, thật sự là thánh nhân trời sinh, xung quanh có một lớp kim quang công đức người bình thường không nhìn thấy được.
“Bần tăng đến đây là muốn hỏi thí chủ có đồng ý đến chùa Kim Thiền không. Chùa Kim Thiền ta từng có hai vị phật tử thánh nhân trời sinh, nếu thí chủ bằng lòng đến thì chính là vị phật tử tiếp theo.”
“Không đến.”
Không cần thiết phải giả vờ cao thâm với một vị đại sư, Đỗ Thánh Lan nói thẳng: “Ta thích tóc của ta, ta còn thích gặm chân gà hơn.”
Giới Si ngồi bên cạnh há hốc mồm.
Phật tử địa vị cao, khó có thể tưởng tượng, thậm chí có địa vị ngang hàng với mấy đại cao tăng trong chùa Kim Thiền, sao có thể so sánh với tóc và chân gà.
Hòa thượng Ngũ Uẩn nghe vậy cũng không giật mình, chắp hai tay: “Nếu sau này thí chủ có ý, chùa Kim Thiền luôn mở rộng cửa cho thí chủ.”
Hai thầy trò đi rất nhanh khiến Đỗ Thánh Lan có hơi kinh ngạc.
Cố Nhai Mộc: “Hòa thượng đến đây chủ yếu để xác định thánh nhân trời sinh là thật hay giả.”
Đỗ Thánh Lan: “Chỉ vậy thôi hả?”
“Cũng không thể trói ngươi lại đi làm hòa thượng.” Cố Nhai Mộc tưới cho chậu hoa ly nước trà chưa bị động đến, thu hồi thần thức: “Ngươi gọi bọn họ lại, hỏi xem chùa Kim Thiền có hòa thượng nào cảnh giới không cao bị thương không nghiêm trọng không?”
Đỗ Thánh Lan lập tức hiểu ra, chạy đi theo.
Tu chân giới không bao giờ thiếu người bị thương, hòa thượng của chùa Kim Thiền không bị thương ngoài da, chủ yếu là tẩu hỏa nhập ma. Lần này cứu người không phải để kết thiện duyên, Đỗ Thánh Lan chỉ lấy lý do nợ ân tình của Giới Si, chủ động ra tay cứu chữa một vị sư huynh đệ đồng môn của hắn.
Giới Si vô cùng cảm động: “Cám ơn thí chủ đường xa vạn dặm theo chúng ta tới chùa Kim Thiền.”
Giới Si nói đến đây thì hơi xấu hổ: “Giới Sân sư đệ chủ yếu bị ảnh hưởng tâm ma…”
Ai có thể ngờ đối phương từ trạng thái điên điên khùng khùng tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên muốn làm chính là đi sờ tay Đỗ Thánh Lan, không sờ được thì đứng khóc lóc om sòm.
Đỗ Thánh Lan khoát tay, hết sức rộng lượng: “Không sao.”
Giới Si cảm thán hắn quá rộng lượng: “Thí chủ yên tâm, chùa đã đổi pháp danh cho nó là Giới Sắc, sau này nó nhất định có thể lấy đó làm giới.”
“…..”
“Đúng rồi, có thể cho ta cái bảng hiệu không?” Đỗ Thánh Lan nói sang chuyện khác.
Giới Si không hiểu.
Đỗ Thánh Lan ngại ngùng nói: “Tại hạ muốn một bản thư pháp của sư phụ ngài, không cần viết nhiều, bốn chữ ‘Diệu thủ hồi xuân’ là được rồi.”
Giới Si không hiểu ý của hắn, thành thật chuyển lời cho hòa thượng Ngũ Uẩn.
Hòa thượng Ngũ Uẩn trầm ngâm một lúc, mài mực đề bút.
“Sư phụ, vì sao lại là y giả nhân tâm?”
Hòa thượng Ngũ Uẩn nhắm mắt, tiếp tục gõ mõ: “Cầm đi đi!”
Giới Si nửa tin nửa ngờ, ai ngờ Đỗ Thánh Lan nhìn thấy vẫn vui vẻ như trước: “Thay ta cảm ơn đại sư.”
Thu hồi bản thư pháp, Đỗ Thánh Lan ngự kiếm rời đi, có hòa thượng Ngũ Uẩn chứng nhận cho hắn y thuật cao siêu, danh tiếng cũng xem như là vang dội.
Khi Cố Nhai Mộc nhìn thấy bốn chữ y giả nhân tâm thì suýt sặc nước trà.
Đỗ Thánh Lan nâng niu bảng thư pháp, vội vàng quay lưng lại nhắc nhở y cẩn thận một chút.
“Hòa thượng này cũng khá thú vị, cho ngươi đội mũ cao.”
Vì thể hiện nhân tâm, Đỗ Thánh Lan cũng phải cố gắng chữa trị. Nếu hắn dựa vào đó làm chuyện ác, sau này cũng có thể giải thích là dùng bốn chữ này để nhắc nhở đối phương phải có nhân tâm.
Đương nhiên Đỗ Thánh Lan cũng biết, nhưng vẫn không chút do dự cho người làm một tấm bảng tốt gắn nó lên, âm thầm quảng bá tin tức y thuật cao minh của mình.
Không ít người nghe được phong thanh, tìm tổ chức tình báo xác nhận.
“Thánh nhân trời sinh muốn ngồi khám bệnh ở Tuyệt Sát Lâu, là thật hay giả?”
Quản sự Thiên Cơ Lâu vô cùng nghiêm túc: “Thánh nhân trời sinh muốn ngồi khám bệnh ở Nhân Nghĩa Đường là sự thật.”
“Nghe đồn hòa thượng Ngũ Uẩn tự tay viết chữ y giả nhân tâm, là thật hay giả?”
“Thật.”
Tuyệt Sát Lâu ngày xưa đổi tên thành Nhân Nghĩa Đường, nhìn thế nào cũng thấy châm chọc. Cho dù nhiều người không tin nhưng Tuyệt Sát Lâu đã thật sự chuyển nghề làm lính đánh thuê, đồng thời có đại phu khám bệnh.
Nơi này xưa khiến người khác không dám đến gần, hôm nay ở cửa lại tụ họp không ít tu sĩ. Có người thật sự đến khám bệnh, có người bị thương không nghiêm trọng, chỉ muốn vào đó nhìn phong thái của thánh nhân trời sinh.
Trong đám đông có đoàn người vô cùng nổi bật, do thiếu tông chủ Cầm Tông – Hà Bất Minh dẫn đầu.
Hắn vốn định bỏ nhiều tiền bí mật mời người đến, thế nhưng đối phương không chịu nên chỉ có thể ngoan ngoãn đến xếp hàng. Mỗi ngày thánh nhân trời sinh chỉ chữa trị cho một người, từ kim đan kỳ trở xuống có thể đảm bảo hoàn toàn khôi phục, trừ việc đan điền bị tổn hại, từ kim đan kỳ trở lên có thể đảm bảo khôi phục một phần.
Hà Bất Minh biết mình đến nhất định sẽ bị bàn tán, nhưng cố tình trong quảng cáo của Đỗ Thánh Lan có một câu là ‘Mọc lại chi gãy’.
Câu nói này quá mê hoặc. Hiện tại hắn bị đánh không thể giao hợp, tìm thiên tài địa bảo cũng vô dụng, vị thánh nhân này có thể nói là hy vọng cuối cùng.
Một tấm thẻ gỗ từ trong lâu bay ra, rơi vào tay Hà Bất Minh.
Điều này đại biểu hôm nay hắn là đối tượng được chữa trị.
Hà Bất Minh nhìn tấm thẻ gỗ sửng sốt, không ngờ danh ngạch đến dễ dàng như thế. Theo suy đoán của bọn họ, thánh nhân trời sinh tu vi không cao nên mới lựa chọn Tuyệt Sát Điện cũng đang không ổn định để tìm sự che chở.
Nhưng sự che chở này chắc chắn không phải là vĩnh viễn. Chùa Kim Thiền không muốn ra tay, Bùi gia đã tạm thời từ bỏ kế hoạch vây công. Tin tưởng không bao lâu nữa, Tuyệt Sát Điện vẫn là Tuyệt Sát Điện, còn về thánh nhân trời sinh đã không còn giá trị, uy hϊếp dụ dỗ một tu sĩ kim đan kỳ chỉ là chuyện quá dễ dàng.
Tùy tùng thấy hắn ngây người, thấp giọng nhắc nhở: “Thiếu tông chủ.”
Hà Bất Minh lấy lại tinh thần, cho người mang theo lễ vật đi vào.
Mấy thứ này vốn có thể cất vào nhẫn trữ vật, nhưng vì thể hiện tấm lòng, hắn gọi người mang đến. Hết rương này đến rương kia, giống như liên tục không ngừng nghỉ.
Viện tử của Đỗ Thánh Lan vô cùng thanh nhã, trên bàn đá có huân hương đang cháy, nhìn thấy ‘bạn cũ’ quen thuộc, hắn mỉm cười mời ngồi xuống.
“Các hạ có triệu chứng gì?”
Hà Bất Minh nghiến răng, cả tu chân giới đều biết hắn bị đánh phế, còn có gì hay mà hỏi?
Đỗ Thánh Lan ho khan: “Xin lỗi, tại hạ đã quen làm theo quy trình nhìn, nghe, hỏi, sờ.”
Hà Bất Minh khàn giọng nói: “Chỉ cần có thể chữa lành, sau này ta sẽ hậu lễ gấp ba.”
Đỗ Thánh Lan không trả lời mà đi tới cái rương bên cạnh, mở mắt ra nhìn, quả thật là một số đồ vật quý giá, nhưng so với trước kia hắn bị cướp Băng Diễm Quả ngàn năm thì không tính là cái gì. Hơn nữa, tuy bên trong có rất nhiều dược liệu, dù hiếm thấy nhưng chỉ nhằm vào nguyên anh kỳ trở xuống.
Đỗ Thánh Lan cười nhạo: “Đúng là hậu lễ.”
Không biết có phải vì bị phế hay không mà dẫn đến tính cách hơi vặn vẹo, Hà Bất Minh nhìn Đỗ Thánh Lan luôn cảm thấy khó chịu.
Câu nói tiếp theo càng khiến Hà Bất Minh tái mặt.
“Hà đạo hữu bị thiên lôi tổn thương, xin thứ cho tại hạ bất lực.”
Hà Bất Minh bị thái độ không thèm chữa trị thử làm tức giận, hắn cố nén lửa giận nói: “Trước tiên có thể thử xem thế nào.”
Đỗ Thánh Lan xua tay cho có lệ.
“Ta khuyên thánh nhân nghĩ kỹ hẵng nói, chỉ cần Cầm Tông công khai ủng hộ Tuyệt Sát Điện, thánh nhân trời sinh như ngươi sẽ không còn giá trị lợi dụng.”
Nói cho cùng, đối phương chỉ có thể chữa trị cho một số tu sĩ cảnh giới không cao. Đối với điện chủ Tuyệt Sát Điện mà nói thì không có tác dụng thực tế nào.
Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Ta tiễn đạo hữu.”
Hà Bất Minh phất tay áo rời đi, Đỗ Thánh Lan thật sự tiễn tận cửa, sau đó nói với các tu sĩ tham gia náo nhiệt: “Xin lỗi, mấy tháng sau này ta sẽ không tiếp tục khám bệnh nữa, lúc nãy vì chữa trị cho Hà đạo hữu, quả thật hơi phí sức.”
Hà Bất Minh đang nổi giận đùng đùng đột nhiên sửng sốt, sau đó là quay đầu lại.
Mọi người đứng xem bàn tán xôn xao —
“Bây giờ mới qua bao lâu, đi vào còn chưa tới nửa nén nhang, chữa trị trong tích tắc!”
“Mọc lại chi gãy, không phải là lừa gạt!”
Hà Bất Minh vẫn còn duy trì dáng vẻ há hốc miệng, không phải là kinh ngạc mà là vì lúc đi ra muốn hét lớn tùy tùng khiêng bảo vật về, bây giờ nghe thấy Đỗ Thánh Lan nói năng lung tung thì muốn vạch trần ngay lập tức.
Đỗ Thánh Lan hơi cúi người: “Chúc mừng đạo hữu đã khỏi bệnh.”
Lời đến bên môi, Hà Bất Minh lại sống chết không nói ra, sắc mặt từ trắng thành xanh cực kỳ tức cười. Đương nhiên hắn biết chỉ cần không vạch trần, trong mắt mọi người hắn vẫn là ‘Hoàn hảo không chút tổn hại’.
Lúc này Đỗ Thánh Lan lướt qua mọi người nhìn về gốc cây già phía sau.
Cây có một lớp da, người có một khuôn mặt.
Tin tưởng Hà Bất Minh có thể hiểu ám chỉ của hắn.
Bàn tay giấu trong tay áo bị siết chặt, Hà Bất Minh không nói gì, vội vã rời đi.
Thái độ của hắn hơi khác thường, nhưng mọi người lại nghĩ có thể là vội vã trở về nghiệm thân.
Trên đường đi, tùy tùng kích động nói: “Thánh nhân trời sinh quả nhiên danh bất hư truyền, bên phía tông chủ đã nhận được tin tức, đang sắp xếp người chuẩn bị lễ, chút nữa sẽ đưa qua.”
Chỉ là một chút thiên tài địa bảo cho nguyên anh kỳ sử dụng là có thể đổi lấy mọc lại chi gãy, lần này bọn họ lời to rồi!
“Phụt –“
Trong lúc tùy tùng vẫn đang lải nhải, Hà Bất Minh đi vội vàng tức giận khó thở, đột nhiên phun ra một ngụm máu.