Thoải mái xong Lê Gia mới từ trên người thiếu niên đứng lên.
Nhặt quần áo trên mặt đất, mặc từng cái từng cái vào người mình. Sau khi mặc xong, cô lại mặc quần áo lại cẩn thận cho thiếu niên.
Lúc mặc qυầи ɭóŧ cho anh, ở giữa rõ ràng cộm lên một khối to, thể hiện rằng du͙© vọиɠ của anh vẫn chưa được thỏa mãn. Nhưng việc này Lê Gia không quản được, dù sao cô cũng chỉ biết rằng bản thân mình sướиɠ là được. Đắp lại tấm chăn mỏng cho anh, tất cả khôi phục lại như bộ dáng ban đầu. Lê Gia bưng chậu nước ra khỏi phòng. Quen thuộc như nhà mình, Lê Gia lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, động tác thuần thục bắt đầu chuẩn bị nấu cơm chiều cho anh.
Lê Gia nấu cháo sắp xong, mới nghe thấy âm thanh mở cửa. Tiếng bước chân bước vào phòng tắm, một hồi lâu mới ra khỏi phòng. Sau khi ra khỏi phòng tắm có thể vì nghe thấy tiếng động ở nhà bếp, anh liền đi ra, khi thấy Lê Gia trong phòng bếp, cậu thiếu niên nhấp miệng cười, má lúm đồng tiền động lòng người, anh kêu “Chị Gia Gia”.
Lê Gia cũng mỉm cười, giọng điệu mang theo ý quan tâm.
“Sao em phát sốt không nói cho chị một tiếng để mẹ em nhắn tin chị mới biết.”
Mặt ngoài cô vẫn là hình tượng chị gái đứng đứng đắn đắn.
“Sốt không quá nghiêm trọng, em tự uống thuốc là được. Mẹ em lại nhiều chuyện nữa rồi.”
Thiếu niên tuy oán giận, nhưng giọng điệu vẫn mang theo sự dịu dàng.
Lê Gia cười “Này không phải do quan tâm em hả?”
Nhà họ Lê và nhà họ Viêm, từ khi Lê Gia có trí nhớ, hai nhà vẫn luôn là hàng xóm, tình cảm của hai mẹ vẫn luôn thân như chị em, vô cùng tốt. Cho nên hai gia đình vẫn luôn cực kì gần gũi. Mà Lê Gia lớn hơn Viêm Cam Đường 8 tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ thân thiết như chị em ruột.