Tâm Sự Ánh Trăng

Chương 6: Thì ra em ấy đã yêu tôi từ lâu

Editor: Kiến Tự Như Ngộ



Buổi sáng, Đoàn Trình Chi thức dậy đã không còn thấy Chu Nhất đâu. Anh đi tìm cậu theo bản năng, cuối cùng tìm thấy cậu ở trong bếp.

Chu Nhất vẫn đang mặc đồ ngủ, cổ và bắp chân lộ ra bên ngoài. Đoàn Trình Chi có thể nhìn thấy những dấu vết ‘vui vẻ’ ngày hôm qua của họ còn lưu lại rõ ràng trên đó.

Anh hít sâu một hơi, quay người đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lúc rửa anh hơi lơ đãng, hận không thể ngay lập tức bay tới cạnh Chu Nhất

Mấy phút sau, Đoàn Trình Chi được ôm lấy Chu Nhất đang nấu ăn như ý nguyện.

Eo cậu rất nhỏ, một cánh tay của anh cũng có thể ôm trọn lấy. Có vẻ do dạo này ăn no uống được, bụng Chu Nhất béo thêm được chút thịt, sờ vào rất thoải mái.

Cổ áo cậu rộng thùng thình, Đoàn Trình Chi nhìn từ trên xuống thôi đã thấy được cảnh đẹp bên trong. Chu Nhất cảm nhận được thứ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào sau lưng, lặng lẽ dịch lên trước một chút. Đáng tiếc Đoàn Trình Chi lại nhanh chóng dính sát lại vào cậu.

Vành tai cậu dần đỏ lên. Đoàn Trình Chi khẽ cười một tiếng rồi cắn lên đó.

“Cục cưng Nhất Nhất, sao em lại đáng yêu thế này.”

“Em đang nấu cơm, anh đừng có phá.”

Chu Nhất đương nhiên biết Đoàn Trình Chi cười gì, giả bộ vô cùng chính trực lùa anh ra khỏi phòng bếp. Đáng tiếc Đoàn Trình Chi nào có nghe theo.

“Anh cứ thích phá em đấy, có phải em không biết đâu.”

Đoàn Trình Chi ôm chặt Chu Nhất, cúi đầu đặt cằm lên vai cậu, tự nhiên quay qua gặm cắn lên vết tích tối qua để lại, dường như muốn khiến nó càng đậm hơn.

“Trình Chi, đừng làm rộn. Đợi lát nữa em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Chu Nhất bị anh cắn như vậy cũng thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, khi nói chuyện khó tránh kèm theo tiếng thở dốc. Nghe cậu nói thế, Đoàn Trình Chi chỉ có thể rút bàn tay đang muốn sờ soạng khắp người cậu ra, ngoan ngoãn đi đến phòng ăn.

Trong lòng Đoàn Trình Chi lo lắng không yên, không biết Chu Nhất định nói gì với anh. Rất nhanh sau đó, Chu Nhất bưng sủi cảo ra, đặt một cái bát trước mặt anh.

“Chuyện gì thế em?”

“Ừm… em phải đi công tác hai ngày.”

Chu Nhất nhìn anh một cái, giả vờ ung dung cho một miếng sủi cảo vào miệng. Trong lòng cậu cũng hơi lo lắng. Hai người họ yêu đương đã hơn nửa năm, làm việc gì cũng gần như dính với nhau như đám con nít mười mấy tuổi vậy.

Cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của Đoàn Trình Chi. Thấy anh thật sự lặng im, cậu mở miệng định nói gì đó thì lại bị anh giành trước.

“Khi nào em đi?”

Giọng điệu của Đoàn Trình Chi bình tĩnh bất ngờ. Anh hoàn toàn không gây khó dễ như Chu Nhất đã tưởng tượng. Cậu không hiểu ý anh lắm, cứng ngắc nói:

“Ba giờ chiều bay.”

“Ừ.”

Đoàn Trình Chi hiếm khi nói chuyện với cậu như thế này. Chu Nhất vừa để đũa xuống thì bỗng dưng bị anh bế lên, cậu kẹp lấy eo anh theo bản năng.

Cái tư thế này thật sự hơi khó coi. Đoàn Trình Chi đưa tay đỡ mông tránh cho cậu ngã xuống.

“Sao, sao vậy?”

Chu Nhất ôm cổ Đoàn Trình Chi, vẻ mặt anh hơi nghiêm túc. Ai biết Đoàn Trình Chi lại bế cậu ra phòng khách, hình như anh đang hình đồng hồ treo trên tường.

“Bây giờ mới tám rưỡi sáng, chúng ta có thể…”

Cuối cũng cũng hiểu được ý của anh, Chu Nhất đỏ mặt để anh bế vào phòng.

— Người tà da^ʍ luôn có quỷ theo sau —

Chu Nhất không cho Đoàn Trình Chi đi tiễn cậu, còn dặn dò anh ngày mai nhớ đến nhà cậu một chuyến, nói là mẹ cậu bảo về nhà lấy đồ.

Đoàn Trình Chi đồng ý với cậu, hôm sau anh mua một đống đồ đến. Trước đây bọn họ đã ra mắt gia đình hai bên, chung đυ.ng cũng không tệ lắm. Có điều, em trai của Chu Nhất – Chu Lăng – dường như hơi khó chịu khi nhìn thấy họ.

“Chào dì ạ.”

“Trình Chi tới rồi đấy à.”

Mẹ của Chu Nhất là một giáo viên Ngữ Văn, vô cùng tao nhã, dịu dàng, ít nói. Bà ấy dẫn Đoàn Trình Chi tới phòng của Chu Nhất, đưa cho anh một cái thùng giấy to.

“Đây đều là của Chu Nhất, gồm các loại bằng cấp với cả mấy thứ đồ linh tinh mà nó thích, con mang về cả đi. Giường ở phòng nó nhỏ quá, hai đứa các con ngủ không ổn. Dì với chú đã bàn bạc rồi, quyết định sửa sang lại một chút. Cho nên mới nhờ con mang đồ của Chu Nhất về.”

Mẹ cậu vừa nói vừa soạn đồ, không biết lôi từ đâu ra hai cái hộp sắt bỏ vào trong thùng giấy. Đoàn Trình Chi ôm cái thùng xuống lầu, đúng lúc đυ.ng phải Chu Lăng đang đi lên.

Chu Lăng cũng là một người không thích nói chuyện, nhưng cậu nhóc lại chẳng giống Chu Nhất tẹo nào.

“Anh… chồng(*)? Chị dâu?”

(*) ‘Anh chồng’ mà ẻm gọi ý là chồng của anh trai chứ không phải anh trai của chồng như bên mình. Xưng hô gây lú:v

Đoàn Trình Chi nhếch môi một cái, trong lòng cũng hiểu được là cậu nhóc cố ý cà khịa mình. Anh đáp một tiếng rồi đi xuống lầu. Cầm nhiều đồ như vậy, anh cũng lười huyên thuyên với thằng nhóc này.

Chạng vạng tối, Đoàn Trình Chi buồn chán sắp chết, gửi một tin nhắn cho Chu Nhất, nói sẽ thu dọn giúp cậu ít đồ.

Chu Nhất cũng biết là anh đang chán nên cũng vui vẻ đồng ý.

“Tiếng Anh cấp 6, tiếng phổ thông hạng A, tin học máy tính bậc 2…”

Đoàn Trình Chi sắp xếp lại đống bằng cấp này, đặt lên trên giá sách của Chu Nhất. Cậu thích đọc sách, tủ sách của cậu phải to bằng cả bức tường, chứa đầy các loại sách khác nhau.

“Bé cưng Nhất Nhất của anh, em còn biết chụp ảnh cơ à.”

Anh đột nhiên nhìn thấy một cái album ảnh, mở ra thì phát hiện bên trong toàn là những bức ảnh hồi cấp ba và đại học.

Nhưng Chu Nhất chỉ chụp toàn là phong cảnh, không có lấy một người nào lọt vào ống kính.

Đoàn Trình Chi cầm những tấm ảnh ấy lên, trên mặt toàn là ý cười. Trong lòng thì nghĩ: Cũng phải, chắc chắn không ai có thể lọt được vào mắt xanh của Nhất Nhất nhà anh.

Dưới đáy thùng có hai cái hộp sắt giống nhau, đều bị khoá lại. Lúc Đoàn Trình Chi cầm lên thì thấy ổ khoá cũng bị rỉ sét rồi, anh kéo nhẹ một cái… gãy rồi…

“… bẫy à(*)?”

(*) 碰瓷 (pèng cí): nguyên là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉ việc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền.

Đoàn Trình Chi thề là anh hoàn toàn không cố ý, nhưng cũng không khỏi có cảm giác chột dạ. Đồ bị khoá lại thì hẳn là rất quan trọng. Đoàn Trình Chi ôm cái hộp, không biết phải làm sao.

Mở ra xem chút? Nhất Nhất sẽ không tức giận đâu nhỉ? Em ấy nói mình cứ tự nhiên xem đi mà.

Nghĩ đến đây, anh vội vàng mở hộp ra, phát hiện bên trong là một đống đầy ắp những bức hình.

Đoàn Trình Chi cầm một tấm ảnh lên. Anh nhìn thấy một cái đầu đang vùi vào trong sách, là một nam sinh. Sao trông quen vậy nhỉ?

Tim anh đập rộn lên, trực giác nói cho anh…

Đoàn Trình Chi lật xem từng tấm một, cuối cùng mở tới cái hộp thứ hai.

Đều là mình.

Ngày thứ 219 sống chung với Chu Nhất, anh phát hiện ra bí mật của cậu.

Thì ra em ấy đã yêu tôi từ lâu.

Đoàn Trình Chi luống cuống ôm lấy đống ảnh mà khóc. Anh khóc càng lúc càng to, nước mắt tuôn rơi làm ướt cả những tấm hình.

Lúc nhận ra người yêu đã yêu thầm mình hơn mười năm, phản ứng đầu tiên của anh không phải là kinh ngạc, cũng chẳng phải là vui vẻ. Nó ngược lại là một loại cảm xúc đau lòng, xót xa không nói thành lời.

Chu Nhất, yêu anh, em đã tuyệt vọng và cô đơn tới nhường nào?

Anh nhớ tới lời cậu nói với anh ở lễ tốt nghiệp cấp ba ngày đó nhưng lại không nhớ ra nổi khi đó cậu đã nói gì với anh. Anh cũng nhớ mỗi dịp năm mới, Chu Nhất luôn đúng giờ gửi lời chúc mừng sang cho anh. Thế nhưng anh không biết những điều kia chứa đựng biết bao nhiêu mong đợi.

Đoàn Trình Chi ôm ngực mình, đôi mắt nhoè đi nhìn từng tấm ảnh. Anh thấy hơi khó thở nhưng vẫn cầm chúng lên bỏ lại vào tỏng hộp.

“Dì ơi, hai cái hộp sắt mà dì đưa cho con ấy, nếu lần sau Chu Nhất có hỏi thì dì nói là dì ném đi rồi nhé.”

“Có chuyện gì sao?”

Giọng Đoàn Trình Chi khàn khàn khó nghe. Mẹ Chu Nhất hơi lo lắng, nhưng anh lại chỉ dặn bà nhất định đừng nói ra.

Đêm hôm khuya khoắt, một mình Đoàn Trình Chi lái xe ra ngoại ô. Anh vùi cái hộp xuống dưới gốc cây, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên về nhà.

Đoàn Trình Chi chôn chuyện này vào trong lòng. Bởi anh biết Chu Nhất chắn chắn sẽ không hy vọng mình biết chuyện này.

Em ấy kiêu ngạo như vậy, thanh cao như thế. Em ấy sẽ không mong mình vì biết chuyện mà càng yêu em ấy hơn, sẽ cảm thấy đó là thương hại.

Đoàn Trình Chi cảm thấy có lẽ mình ốm rồi. Một mình anh nằm trên giường cả ngày, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, lần tiếp theo mở mắt ra trời đã tối.

Anh mở điện thoại lên, phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Chu Nhất. Anh không do dự lập tức gọi lại cho cậu.

“Anh… Nhất Nhất, anh vừa ngủ dậy cho nên mới không nghe điện thoại.

“Trình Chi, có phải anh bị bệnh không?”

Anh vừa cất tiếng, Chu Nhất đã thấy hơi sai sai. Giọng anh khàn cực kỳ.

“Anh không sao, chỉ thấy hơi mệt.”

Đoàn Trình Chi chớp mắt mấy cái cho tỉnh táo. Chu Nhất cúp điện thoại rồi gọi lại bằng video call cho anh.

Do dự hai giây, Đoàn Trình Chi đứng dậy mở đèn rồi nhận điện thoại. Anh không muốn để Chu Nhất thấy bộ dạng này của mình, nhưng lại không kìm được ham muốn thấy cậu.

Giây phút bấm nhận cuộc gọi kia, trong lòng anh không khỏi căng thẳng, rạo rực. Chu Nhất ở phía bên kia đeo một chiếc kính, mái tóc mềm mại rũ xuống, trông thật là ngoan.

Mũi Đoàn Trình Chi chợt cay cay, muốn khóc nhưng lại chỉ có thể làm bộ ôm lấy màn hình.

“Trình Chi, anh để em nhìn anh một lát.”

Giọng nói dịu dàng của Chu Nhất vang lên khiến anh đau lòng. Đoàn Trình Chi vẫn không nhịn nổi mà rơi nước mắt, nhưng anh chỉ dám khóc thầm.

“Trình Chi, nhìn em.”

Đoàn Trình Chi cố giằng co mấy giây song vẫn thua trận. Anh nằm xuống, nửa cái đầu chui vào trong chăn. Điện thoại bị để ở bên ngoài, Chu Nhất chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bù xù của anh.

“Trình Chi…”

Chu Nhất hơi lúng túng, đây vẫn là lầm đầu tiên cậu thấy Đoàn Trình Chi bị ốm, đáng thương không nơi nương tựa như một đứa trẻ vậy.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng khóc sụt sùi của Đoàn Trình Chi. Chu Nhất ngẩn ra.

“Hức hức… Nhất Nhất, anh nhớ em.”

“Trình Chi, ngài mai là em về rồi. Em, em…”

Chu Nhất thấy anh khóc thật, hốt hoảng an ủi anh. Cậu hận không thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt anh ấy.

“Trình Chi, Trình Chi.”

Đoàn Trình Chi buồn bã rúc trong chăn khóc, Chu Nhất gọi anh anh cũng không nghe thấy. Không biết đã qua bao lâu, Đoàn Trình Chi cuối cùng cũng dừng khóc. Chu Nhất chỉ có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thở dốc của anh.

Xem ra là trong chăn bí bách quá. Chu Nhất hơi buồn cười nhưng vẫn nhịn lại được.

“Trình Chi, anh nên đi ăn gì đó rồi uống thuốc đi.”

“Ừm.”

“Có thể ra được chưa? Ở trong đó anh không thấp ngộp hả?”

Chu Nhất lại gần một chút, dường như cũng mong chờ Đoàn Trình Chi xuất hiện. Hai ngày không gặp, thật ra cậu cũng rất nhớ anh.

Đoàn Trình Chi cẩn thận kéo chăn xuống. Chu Nhất nhìn thấy một đôi mắt đỏ hoe, chóp mũi ửng đỏ, khuôn mặt hồng lên bất thường.

“Đi lấy nhiệt kế, được không?”

Cậu biết có lẽ Đoàn Trình Chi đã sốt cao tới mê sảng luôn rồi, nếu không sao lại khác thường như vậy. Anh mơ màng nhìn Chu Nhất ở phía bên kia, cầm điện thoại lên hôn vào màn hình một cái, sau đó ngoan ngoãn đi kẹp nhiệt độ.

“Trình Chi, em gọi đồ ăn ngoài cho anh, ăn một chút nhé?”

Chu Nhất vừa mới nói xong, Đoàn Trình Chi đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Anh nghe lời cậu, ăn cơm xong rồi uống thuốc. Sau đó anh bị Chu Nhất dỗ đi ngủ.

“Trình Chi ngoan, ngày mai tỉnh lại là có thể nhìn thấy em rồi.”

Đoàn Trình Chi lại rúc vào chăn. Nhìn Chu Nhất trên màn hình điện thoại, nước mắt anh lại chực trào ra.

“Ừa… Nhất Nhất, Chu Nhất Nhất, anh yêu em.”

Nghe được lời tỏ tình bằng cái giọng nghẹn ngào lại hơi khàn khàn của anh, Chu Nhất bỗng dưng thấy sống mũi cay cay. Cậu cười với Đoàn Trình Chi.

“Trình Chi, Đoàn Trình Chi, em cũng yêu anh.”

_Hết chương 6_