Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Bắt Lỗi Bạn Cùng Bàn

Chương 11

Gật đầu hẳn hai cái

—————

Phù, giải quyết nỗi buồn xong nhẹ nhõm hẳn con người. Đang đi về lớp thì lòi đâu ra cái thằng khối 11 nhảy ra, hỏi tôi:

"Anh! Anh là Hoàng Đức Anh phải không ạ?"

"Đúng người rồi đấy, ông bạn là ai?"

Tôi híp mắt nhìn hỏi lại nó, thấy tôi ngầu quá thằng bé có vẻ biết điều vào thẳng vấn đề chính:

"Em không có ý đồ gì đâu, bạn em mới làm kẹo chanh mật ong để tặng cho anh Huy Tùng, nghe bảo anh ngồi cạnh anh ấy nên nhờ em gặp anh chuyển kẹo dùm ý mà."

"Ái chà, bạn em là cái đứa nào? Nói rõ thì anh đây còn giúp."

Ai làm gì đâu mà tự nhiên thằng nhỏ này giật mình mặt mày đỏ lựng lên vậy? Chậc, hiểu rồi, "gay" go phết đấy.

"..."

Thời gian là vàng là bạc ai rảnh đâu đứng chờ nó e thẹn, hừm, nhìn kĩ cũng dễ thương nhưng tiếc cho chú em thằng chú thích thẳng như cột điện. Rõ tốn công vô ích.

"Mất thời gian quá, không giúp! Đi đây."

"Là e..em, em crush lâu rồi nhưng mà chỉ là tặng kẹo thôi không có gì nữa, nên là.. nhờ anh ạ, anh ấy ăn xong có thể cho em xin lại vỏ kẹo được không ạ, em thật sự cảm ơn anh rất rất nhiều."

"Được."

Thẳng thắn vậy là tốt, ngay từ đầu nói luôn có phải xong việc không, tốn thời gian ghê.

Thở dài ngán ngẩm, tôi cầm hộp kẹo kia quay về lớp. Tưởng mỗi con gái để ý thôi ai ngờ con trai cũng ngưỡng mộ tên này, có sức hút gớm.

Xin thầy vào lớp, tôi thật sự không muốn về chỗ chút nào, tại đang phải ngồi phía trong, ngồi trong đồng nghĩa với việc lúc nào cũng phải bước qua xác thằng chó Huy Tùng mới vào được nên ngại đi ra đi vào, bất tiện.

"Đi lâu vậy?"

Hừ, nhiều chuyện vậy!

"Đi nhanh không xong được."

Huy Tùng cũng rất ngoan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu và ngậm mồm, không biết dạo này nó bị gì, ngoan ngoãn ra mặt.

Học nhiều uể người quá, tranh thủ đánh một giấc mới được..

Thời khắc tôi chuẩn bị gục mặt xuống bàn ngất, tự nhiên tên khốn ngồi cạnh dám đẩy cằm tôi thẳng lên, xong nói rất dõng dạc:

"Cô mới dặn kèm mày, điểm thi giữa kì không trên trung bình cô cho luôn hạnh kiểm kém nên tập trung vào."

Tức ghê á, toàn làm hỏng chuyện đại sự của ông mày. Từ lúc nào thằng này đi nghe lời giáo viên răm rắp vệ?!

"Mày thấy mấy cặp cô giao kèm nhau trong lớp không, chúng nó có thèm đả động gì đâu, bớt lo chuyện bao đồng đi!"

Tôi ức quá, phản bác lại ngay.

"Kệ chúng nó."

Chắc tao quan tâm???

"Kệ tao luôn đi!"

"Ai tao cũng mặc kệ, riêng mày thì không."

"..." Tôi thấy mấy lời này có gì không đúng lắm, cái kiểu.. nghe có vẻ không vấn đề gì nhưng chỗ nào cũng có vấn đề.

Không đôi co với thằng chó này nữa, tốn nước bọt, muốn làm gì thì tuỳ.

Thò tay vào túi quần lấy điện thoại tôi mới nhớ ra hộp kẹo tình yêu của nó. Ngó quanh thấy cả lớp đang tập trung học, tôi lén lén bóc 1 cái ra ăn thử, ngon phết vị chua chua ngọt ngọt, trấn của nó vài cái trước vậy. Sau đấy tôi tiện tay bóc một viên nữa, giúp thằng nhóc kia luôn.

"Há mồm ra!"

"..." Cậu ta nhìn viên kẹo mặt no-cảm xúc.

Tôi chỉ vào viên kẹo trên tay nói tiếp:

"Ăn kẹo đi, kẹo tự làm không phải mua sẵn đâu."

Nói xong tên này há miệng ra ngậm kẹo vào thật, cơ mà thằng cha này vô duyên quá, ý tôi là tự cầm ăn chứ không phải kiểu tôi đút cho nó như thế. Anh đây chỉ đút cho bạn gái anh thôi, rất vớ vẩn.

Thấy mặt ăn kẹo tên kia thoả mãn lắm nên tôi mới hỏi thêm:

"Ngon không?"

Tuy bạn không nói nhưng gật gật hẳn hai cái liền thì chắc là khen ngon rồi, tôi còn thấy ngon nữa mà. Con trai mà cũng giỏi phết, làm kẹo khéo ghê.

"À kẹo này không phải tao làm, ẻm nào lớp dưới thích mày nhờ tao đưa.."

Èoo, đậu má cái thằng ở dơ này, mới nói đến đấy nó đã lè kẹo ra tờ giấy rồi vo viên lại, ném bụp vào thùng rác cuối lớp. Hành động rất dứt khoát. Không những vậy còn liếc tôi cháy mặt nữa, oan ức quá, tôi đã làm gì sai trái đâu trời, chỉ là viên kẹo thôi mà.

Nó ghim tôi cả tiết, ngồi học mà toát mồ hôi hột, ngồi cạnh với thằng trong nóng ngoài lạnh nó khổ thế đấy. Mãi đến khi có trống cậu ta mới quay sang xử tôi, tên này bắt tôi nôn hết đống kẹo ra mang trả lại, tệ hơn là nó còn đe doạ tôi cơ các huynh ạ, nếu tôi dám giữ lại một cái nào nó sẽ xin cô cho tôi học phụ đạo bằng ấy buổi. Chơi bẩn vãi ra, người đâu mà quá đáng, quá đáng ghét!!

Hầy, trả thì trả, gì căng. Ờm thì... cũng hơi căng thật, nhớ ra nãy quên chưa hỏi tên thằng nhỏ, biết mỗi mặt, thành ra tìm mãi mới trả kẹo về cho chủ nó được.

"Anh Huy Tùng không thích kẹo em làm ạ?"

Tôi nghĩ nghĩ một lúc mới bịa ra được lí do hợp lí nhất có thể, tránh việc thành bé lại sock vỡ tim mà chết.

"Thằng đấy nó bị dị ứng mật ong ấy mà, nhưng cũng có ăn rồi, vỏ kẹo đây, cầm lấy."

Thằng nhỏ hớn hở xoè tay ra nhận vỏ kẹo về, nâng niu như nâng trứng. Trần đời tôi chưa gặp trường hợp nào như thế này cả, cầm rác mà cũng vui được.

"Thế ạ.. anh ấy dị ứng mà vẫn cố ăn kẹo em làm, đáng yêu quá! Hihi, cảm ơn anh nha!"

"..." hoá ra tình yêu còn làm con người ta bị úng não nữa à?

May mà trả lại được, sau lần này phải rút kinh nghiệm triệt. Muốn làm người tốt cũng khó, các cụ nói cấm có sai "làm ơn mắc oán", tốt nhất là không dây nên vào thằng cha Huy Tùng và ong bướm xung quanh nó. Hãm!