Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Bắt Lỗi Bạn Cùng Bàn

Chương 9

Đánh vần.

—————

"Chiều nay lớp ở lại học tăng cường Anh nhé!"

Nghe cô dặn vậy cả lớp vùng lên biểu tình, đứa thì khóc oán trời oán đất, đứa thì nghĩ kế trốn học và vài thành phần khác nằm vật ra đất sùi bọt mép. Đúng là cái bọn cùi bắp, anh đây cười lũ chúng mày, tuy học có hơi ngu tẹo nhưng ý chí nghị vươn lên anh có thừa nhé.

Do học muộn mọi người sẽ đói. Nắm bắt tâm lí trung cả lớp, giờ ra chơi chị lớp trưởng hỏi mọi người muốn ăn bánh gấu hay kem để mua cả thể. Và thế là chiến tranh thế giới thứ nhất nổ ra.

Tôi là tôi rất muốn ăn kem, trời nóng ăn kem vào nó cứ phải gọi là nhức nách. Muốn là một chuyện, bọn team bánh gấu áp đảo quá, đặc biệt bên đó còn có thế lực hắc ám đứng sau thâu tóm, không ai khác chính là thằng Trung vổ và con Hằng răng sắt. Cho ai chưa biết thì tụi nó là cặp vợ chồng trẻ nổi tiếng nhất lớp. Nhà hai đứa chúng nó nghèo lắm, nghèo đến mức mà điện thoại chỉ hơi xước thôi là chúng nó đổi sang máy mới liền. Nghèo dữ!

Hai phe giằng co qua lại một hồi bất phân thắng bại, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát cho đến khi một thằng thiểu năng nào đấy mở mồm :

"Mấy đứa muốn ăn kem toàn bọn ích kỉ không nghĩ đến tập thể, số đông đã muốn bánh gấu mà cứ khăng khăng không chịu theo!"

Động đến anh và đồng đội của anh là mày xác định rồi, đừng trách nhân cách thứ hai của anh xuất hiện. Lúc cáu tôi không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy lên bàn chỉ thẳng mặt nó nói lớn:

"Ồ! Muốn ăn kem là ích kỉ thế muốn ăn bánh gấu thì không à, mày nói không nghĩ hả thằng óc heo mập đ*t kia?!"

Ờm... có vẻ hơi quá lời thì phải, nhưng nó xứng đáng, cái tội mồm nhanh hơn não. Với cả đàn ông đàng ang mới mắng có tí đã úp mặt khóc huhu, cho chừa.

Thấy thằng mập bị tôi mắng khóc bù lu bù loa lên, cả đám phải xúm vào dỗ mãi mới đỡ. Xong tôi bị lũ chúng nó công kích tập thể anh em ạ, quá đáng lắm luôn.

Trong đám đấy có đứa nào đểu thế không biết lén ném bụp cuốn sách vào đầu tôi. Bị đánh úp nên tôi giật mình, trượt chân té khỏi mặt bàn.

Nhọ vãi chuối! Có lẽ hôm nay là ngày dỗ của tôi thật, cảm ơn công sinh thành dưỡng dục của ba mẹ, cảm ơn thầy cô đã..

"!!!"

Đang nhắm mắt để mặc sự đời, muốn ngã đập vào đâu thì đập nhưng chờ mãi không thấy đau. Nhận ra sự bất thường này tôi vội mở mắt ra, đập vào mắt tôi lúc này không phải là sàn nhà lạnh lẽo mà là bản mặt lạnh lùng của thằng Huy Tùng. Hình như trên đầu nó còn phát ra cả ánh hào quang. Không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy thằng bạn mình nay đẹp trai vãi chưởng, chắc là sau bao ngày tháng ngồi cạnh, mày cũng đã lây được chút ít sự đẹp trai từ tao. Bố rất tự hào về con!

"Nặng quá đấy."

Cậu ta nhàn nhạt nhìn tôi, tay vẫn đỡ, mồm không ngừng phát ra lời lẽ vô duyên.

"..." Tao chưa kịp quý mày quá một phút đâu thằng chó phũ phàng này.

Hiện tại cả lớp im phăng phắc, im đến nỗi thằng nào đánh rắm xịt cũng nghe thấy.

Nhân lúc chúng nó đang câm mồm, tôi lấy lại phong độ đứng lên cười cười bảo:

"Các cậu, bạn Huy Tùng bảo tớ bạn ấy muốn ăn kem, các cậu có ai phản đối không?"

Cả lũ đồng loạt đá mắt nhìn sang thằng Huy Tùng.

"..." Không đứa nào hó hé nửa câu.

Đây là sức mạnh của trai đẹp hả? Người anh em cuối cùng thì mày cũng có chút giá trị lợi dụng, đều vì miếng ăn cả đừng trách anh đây thực dụng.

Nhờ anh đẹp lão Huy Tùng mà trên tay tôi lúc này đang là que kem vị cacao mát lạnh. Thật là cảm giác! Còn tại sao mỗi người chỉ có một cây mà tôi lại có hẳn hai cây thì hỏi Huy Tùng, Đức Anh Hoàng đang bận ăn kem.

Trước đó nó từ chối việc tôi giúp nó ăn hộ nhưng lại bảo thêm nếu tôi đánh vần từ "kem" với từ "xem" thì nó sẽ suy nghĩ. Nghĩ nghĩ thấy dăm ba cái trò đánh vần vớ vẩn này chẳng mất gì nên tôi cũng thành giao. Cơ mà lúc tôi đánh vần từ "xem" xong cậu ta còn cười đểu nữa, xong nói cái gì mà: "Hư lắm"..Không hiểu.. nhưng kem ngon! Có ăn là được, nghĩ nhiều đau đầu.