Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Bắt Lỗi Bạn Cùng Bàn

Chương 6

Giấc mộng kì quái.

—————

"Hoàng tử! Ngài mau mặc trang phục người hầu này cải trang ngay đi, tên ma vương đã sai người tấn công cung điện để vây bắt ngài đấy!"

Tôi nhớ là vài phút trước còn đang nằm trong chăn, bật quạt cơ mà nhỉ? Mơ à?

Cô gái kia thấy tôi đứng ngây ra, liền dúi đồ vào tay đẩy tôi vào căn phòng trước mặt, nói:

"Ngài mau thay rồi chạy trốn đi, tôi phải chắn cửa đã."

Nói xong cứ thế vội vã chạy đi đâu mất hút.

Ủa chị, vậy là chuyện gì đang xảy ra? Giờ còn phải nhập vai hoàng tử chạy trốn ma vương yêu quỷ cái gì thế, truyện cổ tích hả?

Độc thoại nội tâm vậy thôi chứ tôi thông minh mà, không gì là làm khó được bổn công tử. Giở đống váy vó lùm xùm trong tay ra, tôi mặc thử lên, khó mặc thật.

Đù! Váy ngắn vãi mèo, thôi thôi cởi ra đã mặc vậy chạy trốn ngại bỏ mẹ, thà bị ma vương chém chết còn hơn mặc cái trang phục cũn cỡn này.

"!!!"

Phụt một cái điện trong phòng tắt ngóm, đứa nào chơi mất dạy thế?!

Đang định chửi thề, chợt trong góc phòng phát ra ánh sáng đỏ lập loè, quỷ dị. Tuy là đàn ông chân cứng tay khoẻ nhưng tôi cũng chỉ là con người thôi mà, tôi cũng biết sợ ma!!!

"Aaaa.."

Đang hét được một nửa thì bị tên nào đấy bất ngờ bịt miệng lại, không ú ớ thêm được gì.

Vừa kịp định hình được bên cạnh có người, cảm giác nguy hiểm dồn dập, chưa cả phản ứng lại thì ngay lập tức tên này bế xốc tôi lên đi về phía góc phòng.

Tôi hoảng loạn đấm đá loạn xạ hết cả lên, chắc do vùng vẫy kinh quá tên kia buông lỏng tay, chỉ chờ có thế tôi lập tức cắn mạnh vào tay hắn ta.. Nhưng tên này là ai mà khoẻ quá vậy, cắn rõ đau, không những không buông ra mà còn xốc tôi lên ôm lấy chặt hơn.

Cái tư thế xấu hổ này.. thật không thể chấp nhận nổi! Lại còn mặc váy nữa.. Amen.

Hắn ta đi càng lúc càng nhanh, ở góc phòng có một cái giường.

Tôi không biết nên làm gì để chạy khỏi tên ác ma này nữa nhưng linh tính mách bảo "Đéo ổn rồi!", phải chạy thôi, có chết cũng phải chạy.

Không kịp, tôi đang bị cái tên lạ lùng kia ép nằm trên nệm giường, một tay hắn ta giữ lấy eo một tay túm chặt hai tay tôi mà giơ lên. Hơi thở của tên khốn này lành lạnh, có chút quen thuộc hình như là hương bạc hà..

Lúc này ánh sáng mờ mờ ảo ảo bao chùm, rất nhanh tôi liền nhìn thấy được khuôn mặt của gã lạ lùng đang đè tôi giờ phút này, không ai khác mặt tên khốn này y hệt thằng chó Huy Tùng! Hoàng Đức Anh tao bây giờ mà không đánh mày thì không phải Hoàng Đức Anh.

Dù đã cố vùng vẫy kịch liệt thoát ra nhưng có vẻ không ăn thua. Cái tay? Dám sờ đùi anh mày? Anh mày là trai thẳng!!!

"Ngoan!"

Ngoan cái thằng bố mày, nói sát tai ông đây nghe ghê chết đi được, mày cho bố ăn hành ngoài đời chưa đủ hay sao mà còn chui vào phá hỏng giấc ngủ của bố nữa!

Bất chợt tên chó kia cúi sát mặt tôi, hôn xuống...

Tôi mất trinh môi rồi!!! Nụ hôn đầu của bố!!!

Không biết hôn bao lâu nhưng sau nụ hôn ám ảnh đấy tôi cũng choàng tỉnh dậy ngay, nước mắt nước mũi tùi lum lúc nào không hay.

"Quân khốn nạn!"

————————————

Mình có đôi dòng muốn tâm sự, kiểu đây là truyện mình tự sáng tác ấy nên mình mong mấy cậu có thể dành chút thời gian đáng quý của bản thân để comment và đánh giá truyện mình, giúp mình có thêm thật nhiều thật nhiều động lực để up chương mới nhất nhớ!!! Cảm ơn các cậu rất nhiều!