"Lão long cùng tam nữ tạ ơn bệ hạ ân điển." Tây Hải Long vương tiến lên thi lễ, liếc mắt thấy Thốn Tâm không hề có ý định đem tầm nhìn của mình rời khỏi Dương Tiễn, nội tâm âm thầm kêu khổ: "Thốn Tâm à, ngươi nhìn cái gì vậy? Mau mau hành lễ đi! Tuy rằng tiểu tử Dương Tiễn kia... rất tuấn tú, nhưng ngươi cũng đã nhìn hơn 1000 năm mà vẫn chưa thấy đủ sao?"
Dương Tiễn tất nhiên là cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Thốn Tâm, trong lòng thầm thở dài: "Tại sao đến giờ nha đầu này vẫn không biết phân rõ trường hợp? Tình huống như hiện tại còn có thể..." Một ánh mắt liếc qua, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Thốn Tâm vốn đang chìm đắm trong niềm vui sướиɠ vì được gặp Dương Tiễn sau lâu ngày xa cách, không ngờ bị một ánh mắt của Dương Tiễn quấy phá, nàng nhịn không được trợn trắng mắt: "Hung dữ cái gì?!"
Nhìn hai người nào đó "liếc mắt đưa tình" một hồi, Long vương lắc đầu, "Gia môn bất hạnh!" Chúng thần thì mơ hồ như lọt vào trong sương mù, "Dương Tiễn này không phải thầm mến Hằng Nga tiên tử nên mới bỏ Tây Hải tam công chúa sao? Chẳng lẽ là lời đồn?"
Trong phút chốc, không khí trở nên ái muội vô cùng.
Cũng chẳng có gì lạ, bát quái chuyện tình cảm của Nhị Lang chân quân so với kể lể hành vi phạm tội của hắn thú vị hơn nhiều! Đáng tiếc hôm nay Hằng Nga tiên tử không ở đây, nếu không đã có trò hay để xem rồi! Chúng thần cảm thấy tiếc hận không thôi.
"Long vương, không cần khách khí! Thật ra Thốn Tâm có thể đặc xá đều là nhờ Dương Tiễn, nếu không phải hắn thành thật khai báo, chỉ sợ sẽ khiến Thốn Tâm phải chịu uất ức thêm một thời gian nữa. Thốn Tâm, ngươi còn không mau đi cám ơn hắn?!" Vương Mẫu cười nhẹ, dịu dàng nhìn Thốn Tâm. Dương Tiễn, ta xem ngươi làm như thế nào?
"Tạ ơn nương nương." Thốn Tâm hơi gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, đáy mắt lại ẩn chứa chút ngạo mạn.
Quả nhiên là vợ chồng, đều ngông nghênh hết sức.
"Mẹ, nàng là?" Trầm Hương yên lặng hỏi.
Dương Thiền đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, phảng phất như trở lại ngàn năm trước. Chỉ là địa điểm thay đổi, tâm tình con người cũng thay đổi.
Gót sen nhẹ nhàng, đi tới trước mặt Dương Tiễn.
"Trông nàng vẫn hoạt bát như trước đây, nhưng vì sao lại gầy yếu như thế?" Nhìn khuôn mặt tái nhợt của người nọ, Dương Tiễn vô thức nhíu mày.
Hai người cùng nhìn đối phương, trong một chốc cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
"Quyết định?" Không nghĩ tới ngàn năm sau vẫn là chính mình chủ động nói chuyện trước. Thốn Tâm không khỏi tự giễu cười cười.
"Ừ." Dương Tiễn sửng sốt. Hắn đã nghĩ tới trăm ngàn khả năng khi gặp lại nàng, có thể nàng sẽ dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, cũng có thể nàng sẽ mắng hắn đê tiện tiểu nhân giống những người khác, đáng lắm, dù sao chính mình đã "gϊếŧ" Tứ tỷ của nàng. Thế nhưng hiện tại nàng lại hỏi hắn "Quyết định"? Chẳng lẽ... Thật không ngờ, đến cuối cùng, vẫn còn có người tin tưởng hắn.
"Thốn Tâm, nếu như có kiếp sau, Dương Tiễn quyết không phụ ngươi nữa. Kiếp này chỉ sợ đã không còn cơ hội." Trong lòng, Dương Tiễn thầm hứa hẹn với Thốn Tâm, thế nhưng nét mặt lại vô cùng bình tĩnh.
"Phì!" Thốn Tâm đột nhiên nở nụ cười. "Vẫn cả ngày nghiêm mặt giống như trước đây! Ta nói cho người biết,nếu tiếp tục nghiêm mặt với ta, ta sẽ tức giận!"
"Thật tốt, vẫn giống như trước đây, Thốn Tâm, để ngươi rời đi, là đúng phải không?! Trở lại Tây Hải, ngươi mới có thể quay về làm một công chúa hoạt bát như trước kia!"
"Này, ta bảo ngươi đừng nghiêm mặt, không bảo ngươi thất thần!" Thốn Tâm tà nghễ liếc nhìn Dương Tiễn một cái, hai tay khoanh trước ngực, "Nếu ta tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Đến lúc đó, nói sai cái gì, làm sai cái gì, ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm."
"Ừm?" Dương Tiễn tính "ừm" một tiếng coi như là lễ phép trả lời, thế nhưng nghe vào tai chẳng khác gì một câu nghi vấn, hiển nhiên là không coi uy hϊếp của Thốn Tâm ra gì.
"Được lắm! Hoàn toàn không để ta vào mắt có phải không?! Rồi sẽ có lúc ngươi phải khóc!" Thốn Tâm nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng, thế nhưng trên mặt lại càng thêm rạng rỡ: "Nga, ta nhớ rõ 2700 năm trước, khi chúng ta mới quen nhau, ngươi có dùng tới một thứ. Tại sao bây giờ không thấy ngươi dùng nữa?"
"..." Dám uy hϊếp ta, bản lĩnh của ngươi tăng lên không ít ha! Đừng quên phu quân của ngươi là ta! Được rồi, chồng trước. Khóe mắt ai đó dường như lơ đãng run rẩy một chút. Biết nội tâm Dương Tiễn bắt đầu rít gào, Thốn Tâm thật vừa lòng.
Chúng tiên lúc này giống như lọt vào trong sương mù, hai người này đang làm cái gì vậy? Nhưng mà có trò hay, thế thì cứ xem đi.
Lúc này, Ngọc đế Vương Mẫu đang chờ Thốn Tâm nói ra chân tướng. Dù sao thần tiên sống lâu, nhiều thời gian, lãng phí một chút cũng không sao!
"A! Còn nữa, đã bao lâu ngươi không đến Côn Lôn rồi? Sư phụ khỏe không?" Vẻ mặt Thốn Tâm đầy ý cười nhìn Dương Tiễn.
"Côn Lôn? Nơi đó có quan hệ gì với Dương Tiễn?!" Trầm Hương giống như nhớ tới điều gì, hỏi Thốn Tâm.
Thốn Tâm không để ý tới hắn, nàng xoay quanh Dương Tiễn, hơi nghiêng đầu, tủm tỉm nói: "Theo ta nhớ, hình như là..."
"Thốn Tâm, đừng náo loạn!" Bất đắc dĩ, thật sự bất đắc dĩ, đường đường Hiển Thánh Chân Quân thế mà lại bị một tiểu phấn long ăn đến gắt gao.
Mặc dù chúng thần không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy bộ dáng bất đắc dĩ của Dương Tiễn, đột nhiên buồn cười. Trăm ngàn năm qua, đã ai thấy được vẻ mặt này của Dương Tiễn?
Thốn Tâm nhướn mày. Thế nào? Bảo ngươi cười một cái khó khăn như vậy sao?!
Người nọ thở dài một hơi, chân mày đang nhăn lại đột nhiên giãn mở, khóe miêng khẽ cong lên, ý cười tràn đầy khóe mắt.
Thốn Tâm ngây ngốc nở nụ cười theo, chính nàng cũng chẳng hiểu vì sao không muốn thấy hắn nhíu mày. Chỉ là nụ cười đó của hắn khó mà gặp lại, Dương Tiễn, để ta tùy hứng thêm một lần nữa có được không?
Thốn Tâm đột nhiên nở một nụ cười rực rỡ tựa nắng mai, trong suốt như lần đầu tiên họ gặp nhau bên bờ biển Tây Hải năm đó.
Giá như gặp gỡ lần đầu, gió thu sao nỡ giao sầu quạt tranh? [1]
Dương Tiễn giật mình.
"Nhớ kĩ dáng vẻ xinh đẹp nhất của ta, có được không?" Thốn Tâm thầm nhủ trong lòng, không để ý có một loại chất lỏng ấm áp chảy xuôi trên gương mặt.
Dương Tiễn cử động tay phải, cuối cùng lại không có nâng lên.
Hiện giờ tới gần nàng chính là hại nàng.
Thốn Tâm, tha thứ ta.
"Dương Tiễn, dung túng ta một lần nữa, có được không?" Lời nói có chút nghẹn ngào bay vào tai Dương Tiễn.
Hắn bình tĩnh nhìn về phía Thốn Tâm, bây giờ hắn còn có năng lực này sao?
"Vợ chồng ngàn năm, mặc dù ngươi không thương ta, nhưng thật sự dung túng ta. Lần này xem như là lần cuối đi!" Không còn vẻ mặt tươi cười vừa nãy, nàng thản nhiên nói ra sự thật mà mình không muốn thừa nhận nhất, trái tim như bị trăm ngàn nhát dao xuyên thủng.
"Ai nói ta không thương ngươi?" Dương Tiễn theo thói quen nắm chặt tay phải. "Có lẽ ngươi nghĩ như vậy cũng tốt. Hãy quên ta đi!" Dương Tiễn ngừng suy nghĩ, nhìn thẳng vào Thốn Tâm,"Được."
"Cám ơn." Nụ cười của nàng như nắng mai, đọng lại thật lâu thật lâu.
"Dương Tiễn, vĩnh biệt." Khóe mắt ai chảy lệ. "Thật xin lỗi."
Thốn Tâm hóa thành hình rồng mạnh mẽ tấn công Vương Mẫu, trong nháy mắt máu tươi bắn ra bốn phía.
Không phải máu của Vương Mẫu.
Là máu của Thốn Tâm.
Tức thì, Dương Tiễn phá tan dây trói, bay vụt lên, đón lấy Thốn Tâm đã trở về hình người.
Trong không trung, sắc trắng cùng vạt hồng dây dưa quấn quýt.
Rõ ràng máu đang chảy ra.
Thời gian lại như ngưng lại.
Trong nháy mắt kia, Dương Tiễn thấy được tập kích nàng có pháp thuật của Vương Mẫu, còn có Khai Thiên Thần Phủ.
Chậm rãi hạ xuống, vạt hồng nhạt được sắc trắng gắt gao bao bọc, "Tại sao lại ngốc như vậy?"
"Ha ha, ngươi đã nói sẽ dung túng ta một lần nữa." Thốn Tâm nâng tay, nhẹ nhàng xoa chân mày của Dương Tiễn. "Ta không thể nhìn ngươi đi tìm chết. Để cho tùy hứng thêm một lần này đi!"
"Ngươi là đồ ngốc." Dương Tiễn lẩm bẩm.
"Ngươi mới là đồ ngốc." Thốn Tâm cười khẽ, "Hi sinh chính mình để giúp đỡ người khác, vĩ đại lắm sao? Ngươi còn nợ ta rất nhiều, ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng rời đi!"
"....." Nhẹ nhàng lau đi vết máu của người trong lòng, đỏ tươi đến chói mắt, từng giọt từng giọt đâm vào trong lòng.
"Đồng ý với ta, quay về Côn Lôn. Đừng quan tâm đến chuyện của tam giới nữa, hãy một lần sống vì chính mình!"
"....." Khóe mắt nhòa lệ, đến bây giờ mà cô ngốc này vẫn còn lo cho chính mình.
"Đồng ý với ta!" Thốn Tâm cảm thấy thời gian của mình đã không còn nhiều, liền siết chặt lấy tay áo Dương Tiễn.
"Được, nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta, đừng rời bỏ ta." Ngữ điệu nhàn nhạt lại lộ ra vô tận bi thương. "Đừng rời bỏ ta."
"....." Thốn Tâm nghe xong, khóe miệng cong lên, đem hết khí lực toàn thân nhìn Dương Tiễn một lần cuối cùng, rồi... rời khỏi.
Rốt cuộc trong lòng hắn cũng có một chỗ dành cho ta, cuộc đời này đã đủ.
"Đừng rời bỏ ta." Nước mắt lặng yên rơi xuống.
Siết chặt lấy Thốn Tâm, từ từ truyền pháp lực vào cơ thể nàng.
Ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta.
Vậy nhưng người trong lòng cứ thế lạnh dần, như hoa rơi đêm xuân, chậm rãi rơi xuống rồi biến mất trong bóng tối.
Bất lực, không muốn, đau lòng, không biết phải làm sao, trong thoáng chốc, tất cả như ăn mòn trái tim Dương Tiễn.
Dương Thiền thấy Dương Tiễn thống khổ như thế, đột nhiên rất muốn tiến lên ôm lấy Dương Tiễn, muốn nói cho hắn nghe: "Nhị ca, đừng đau lòng! Nhị tẩu không còn, vẫn còn Tam muội!" Vừa muốn tiến lên, nàng liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Vương Mẫu lướt qua đây. Dương Thiền nhìn Trầm Hương ở bên cạnh, đành phải đem nửa bước chân kia rụt trở về. Nhị ca, thực xin lỗi!
Ngao Bỉnh ở một bên thấy con gái yêu đã chết, lảo đảo một cái liền hôn mê bất tỉnh. Ngọc đế sai người nâng xuống, không đề cập tới nữa.
"Ha ha! Ha ha ha....." Dương Tiễn đột nhiên cười lớn, chỉ là tiếng cười này quá mức thê lương, khiến người nghe cảm thấy có một loại tuyệt vọng lan tràn.
***************
[1] Thơ của Nạp Lan Dung Nhược, tạm dịch nghĩa: Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng. Bỗng dưng cố nhân thay lòng, lại nói là tình người luôn dễ biến đổi.
Phiên âm:
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến
Hà sự thu phong bi họa phiến.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,
Khước đạo cố nhân tâm dịch biến
Dịch thơ:
Giá như gặp gỡ lần đầu,
Gió thu sao nỡ giao sầu quạt tranh.
Người xưa quay ngoắt thật nhanh,
Lại than nhân thế đoạn đành đổi thay.