Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 40

Sự xuất hiện vô cùng náo nhiệt của ba người mới tới, lập tức khiến cả hội trường chìm vào một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở của mọi người âm thầm vang lên.

Không trách mọi người phản ứng lố như thế. Không đề cập tới việc Âu Hình Thiến cùng Brook từng là anh em, bạn học, bằng hữu với nhau, chỉ riêng bác sĩ Thạch và tiến sĩ Alberta, tùy tiện hắt xì một cái, đã đủ để cho giới y học rúng động một trận, cả hai chính là đại nhân vật không thể không tôn sùng. Càng trùng hợp hơn nữa, tiến sĩ Alberta đúng là người thầy trước kia của Brook.

“Brook! Đứa trẻ này, đã lâu không gặp. Thầy đến đây là để chứng kiến kỳ tích của giới y học.” Tiến sĩ Alberta nhìn thấy học trò đắc ý hồi xưa, nhiệt tình tiến lên ôm hắn, vẻ mặt kích động trả lời.

“Kỳ tích?” Brook tò mò, còn muốn tiếp tục truy vấn.

“Được rồi, xin mời mọi người yên vị, hội nghị lần thứ nhất về phương án thí nghiệm lâm sàng chính thức bắt đầu.” Bắt gặp thầy trò hai người vừa thấy nhau đã trò chuyện không dứt, Âu Lăng Dật cứng nhắc mở miệng, nhắc nhở bọn họ mục đích của lần họp mặt này.

“A! Phải rồi, phải rồi, tiểu chủ nhiệm, ngài có thể bắt đầu.” Tiến sĩ Alberta cùng bác sĩ Thạch sau khi nghe Âu Lăng Dật cất tiếng, vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Chứng kiến thái độ hai vị đại nhân vật cực kỳ cung kính, không màng thân phận cao thấp gọi ba chữ tiểu chủ nhiệm, Âu Lăng Dật khóe miệng giật giật, hận không thể ngắt ngang. Cũng bởi vì lúc trước khi y bày ra mô hình kế hoạch nuôi trồng tế bào, và phụ trách quan sát thí nghiệm ở tổng khu sở nghiên cứu Âu thị, hai người bị tài năng uyên bác của Âu Lăng Dật triệt để thuyết phục, thế nào cũng bắt y phải nhận chức chủ nhiệm nghiên cứu kế hoạch, làm cho y phiền đến không thèm để ý.

Mọi người ngỡ ngàng với cách xưng hô của hai đại nhân vật dành cho thiếu niên bé nhỏ không rõ danh tự kia, bất giác cũng kính cẩn y thêm một chút, thu hồi lại sự nghi ngờ cùng dò xét trước đó, an ổn ngồi sang bên cạnh, chuẩn bị tinh thần xem thiếu niên rốt cuộc là có cái gì để dựa vào.

Giản Hạo Tường làm bạn với bệnh đã lâu thành quen, đối với giới y học cũng có chút hiểu biết sơ qua. Giờ phút này trông thấy Âu Lăng Dật còn tìm đến trợ thủ, quả thật là một người khó lường, đáy mắt anh hứng thú càng đậm, nhất thời thành tâm dõi theo thiếu niên đang tiến lên vị trí lãnh đạo không hề dời đi.

“Trên mặt bàn của các vị hiện tại là bản thảo về phương án thí nghiệm lâm sàng của tôi, xin mời mọi người lật xem qua kỹ càng rồi tôi sẽ phân tích từng vấn đề đã liệt kê ở trong dự án.” Bạn nhỏ Âu nghiêm túc đứng trên bục hội nghị, không phải là dáng vẻ thao thao bất tuyệt mà mọi người thường thấy ở những người lãnh đạo sẽ làm, y chỉ đứng yên một chỗ, nét mặt lãnh đạm không nói lời dư thừa, ý nói mọi người tay làm hàm nhai, phải có làm thì mới có ăn, tự thân vận động đọc tỉ mỉ tệp hồ sơ Âu Lăng Dật đã chuẩn bị sẵn.

Brook còn tính vểnh tai lên nghe từng câu từng chữ lời vị thiếu niên nọ sắp nói, lại qua một hồi lâu, Âu Lăng Dật vẫn im lìm không có hành động gì hết, đơn giản như vậy thốt ra một câu, khoé miệng hắn không khỏi khinh miệt giương lên, tiên phong cầm lấy một phần kế hoạch đọc sơ qua.

Có người dẫn đầu, số đông còn lại nhất nhất noi theo, Giản Hại Tường cũng kêu trợ lý đưa cho bản thân một tệp bản thải, đứng lên mang theo ánh nhìn cương nghị. Cả hội trường ngay tức khắc yên tĩnh quỷ dị.

Từ trước đó, Âu Hình Thiến, bác sĩ Thạch cùng tiến sĩ Alberta đã nôn nóng muốn nghe qua phương án thí nghiệm giải phẫu lâm sàng của Âu Lăng Dật, hiện tại cả ba phấn khích chuẩn bị tinh thần sẵn đối mặt với kỳ tích xuất hiện, khẳng định chỉ lát nữa thôi, toàn hội trường bùng nổ cực điểm.

“Điều đó không có khả năng! Nếu trước đó không thiết lập ngoại tuần hoàn mà đã trực tiếp phẫu thuật tách cơ ra khỏi tim, đây hoàn toàn không nằm trong khái niệm phẫu thuật ngoại khoa. Trên đời này ngay cả giáo sư tiến sĩ bậc nhất, tài năng nhất cũng chưa nắm chắc 100% cơ hội thành công!” Siết chặt tệp tài liệu trên tay, Brook gằn giọng.

“Đúng vậy! Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, trong đầu toàn chứa những suy nghĩ kỳ lạ!” Thấy Brook đánh vỡ trầm mặc, mọi người đồng loạt hưởng ứng.

“Điều các vị không nghĩ đến, điều các vị không dám làm, không có nghĩa người khác cũng không thể thực hiện! Tất cả mọi người ở đây chắc hẳn đã biết rõ, thất bại của giải phẫu ngoại khoa sẽ dẫn đến tình trạng tim ngừng đập, đều bởi vì hai nguyên nhân quan trọng: Kiến tạo lại lớp tuần hoàn bên ngoài, khó tránh khỏi việc xuất huyết; Khôi phục nội tuần hoàn khi trái tim lần thứ hai bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gây tổn thương. Lấy phương án của tôi trực tiếp đốt cháy hai giai đoạn nêu trên, đánh thẳng tới phần giải phẫu ở tim, như vậy, mới tránh được việc xuất huyết ngoài ý muốn, cũng tránh cho phần mô tim bị tổn thương quá nhiều, còn có thể bảo trì tế bào thay thế, van sau khi thành hình có khả năng kiểm tra hiệu quả đúng lúc nhất, và ý nghĩa nó mang lại chính là hoàn toàn có thể thay thế việc phẫu thuật đổi tim.”

Biết trước kết quả phương án của y sẽ bị phản đối, Âu Lăng Dật không chút hoang mang giải thích.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Không làm mà nói suông chúng ta cũng nói được. Nhưng vấn đề là giải phẫu chưa được kiểm nghiệm bao giờ. Cậu mới bao nhiêu tuổi? Cậu dám chắc bản thân có đủ kỹ năng, có đủ tài nghệ thực hiện thành công như vậy hay sao? Đốt cháy giai đoạn tránh việc thiết lập ngoại tuần hoàn, cái việc kia, vài năm trước tôi và thầy Alberta đều đã nghiên cứu qua, nhưng cuối cùng, thực nghiệm không hề có lấy một tia thành công, cậu dựa vào cái gì ở trong này dõng dạc?” Brook quay đầu nhìn về phía thầy tìm kiếm sự ủng hộ.

“Khụ khụ, thật sự là hổ thẹn! Chỉ là, không nghĩ tới vài năm trước bản thân nghĩ đến lại làm không được, thế mà hôm nay có người nghĩ đến, hơn nữa còn thành công, không hổ là tiểu chủ nhiệm của sở nghiên cứu của chúng ta. Cho nên hiện tại ta mới có thể xuất hiện ở chỗ này, chứng kiến khoảnh khắc hoàn thành dự án mà ta đã tiếc nuối.” Bị học trò trước mặt nhiều người như vậy lại tuyên dương thất bại bản thân, tiến sĩ Alberta nét mặt già nua có chút không nhịn được, giả ý ho nhẹ vài tiếng, nghiêm túc thẳng người nhìn tiểu chủ nhiệm đang quan sát mình, vội vàng vuốt mông ngựa* vài câu.

(*Vuốt mông ngựa: lấy lòng)

Thật lòng mà nói, có được cơ hội tham gia cuộc giải phẫu mang tầm đẳng cấp như vậy, đây là vinh dự đáng giá nhất trong sự nghiệp đời người, ngàn vạn lần không thể để cho học trò kết thúc. Bởi vậy, giờ phút này việc vuốt lấy vuốt đề mông chủ nhiệm là chuyện cần thiết. Xem ra Alberta sống tại Trung Quốc nhiều năm, không chỉ học mỗi y học mà ngay cả văn học, nhân học cũng tinh thông không kém.

Biết rõ cháu nhỏ không biết cách giao tiếp với người khác, Âu Hình Thiến lập tức mở miệng, thay y giải vây: “Được rồi, nói nhiều cũng là nói suông, các vị vẫn tự mở mắt mà xem đi!”

Đem túi tư liệu mà trước đó Âu Hình Thiến đã phải lục tung phòng thí nghiệm sau khi cháu nhỏ nhắn tin, hắn ta cực kỳ mong chờ để tất cả mọi người ngồi đây luôn miệng nói ‘Không có khả năng’ phải chứng kiến cái cảnh vật nhỏ có thể thực hiện dễ dàng như thế nào.

Vào lúc Âu Hình Thiến cầm tư liệu đưa bác sĩ Thạch và tiến sĩ Alberta, sự thật rằng bọn họ phản ứng so với đám người trong phòng cũng không khác là bao, nghi ngờ lời Âu Lăng Dật nói khẳng định là có, nhưng từ khi trông thấy màn hình led, những hoài nghi trước đó đều chuyển sang kích động cùng phấn chấn. Hiện tại, bọn họ không thể không thừa nhận, có chút niềm tin rằng Âu Lăng Dật sẽ tạo ra kỳ tích.

Ngọn đèn hạ xuống, mọi người thu hồi tinh thần, mang ánh mắt mang khó tin nhìn về phía màn hình lớn.

Thiếu niên có gương mặt tinh xảo trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất hiện ở trên màn hình chiếu, dùng thanh âm cứng nhắc báo ngày thí nghiệm, cầm lấy dao giải phẫu nhẹ nhàng rạch xuống một đường trước ngực thỏ con đang nằm trên bàn mổ.

What? Thỏ con?! Bắt gặp đối tượng thí nghiệm là thỏ con, Brook cùng đội ngũ phẫu thuật biểu tình cổ quái, trong lòng kinh hô: Đây là đang làm cái gì? Phẫu thuật tim ngoại khoa mà cậu ta lấy tim thỏ con làm vật thí nghiệm? Có đùa không vậy? Âu Lăng Dật là cố tình hay không biết mà lựa loại động vật có tần số tim nhanh cộng thêm diện tích nhỏ như vậy để giải phẫu? Muốn tìm đường chết à?! Nội tâm mọi người cả kinh.

Chỉ là, năm phút đồng hồ qua đi, sự khinh miệt dưới đáy mắt đều biến mất tăm, trên mặt tràn đầy kinh hãi.

Chỗ màn hình đang chiếu, những ngón tay thon dài của thiếu niên động tác cực nhanh, biểu tình nhàn nhã thoải mái, lưu loát lấy trái tim vẫn còn nhịp đập nhanh chóng tách ra khỏi cơ thể, một lát sau, cơ tim sạch sẽ xuất hiện, trái tim vẫn như cũ đập một cách hoàn hảo. Khung cảnh vừa rồi đã đủ để khiến mọi người không rét mà run, nhưng ngay lập tức thiếu niên thay đổi thỏ con có cơ thể khác, khẩn trương lặp lại động tác ban nãy, kết quả như cũ không hề kém cạnh. Cơ tim tách ra kỹ càng, nhanh trong đón lấy thiết bị tái tạo van tim sơ cứu, hiện tại trong khán phòng, cảm xúc của mọi người triệt để chết lặng, dẫu có muốn cũng không thể bất ngờ hơn nữa, vì cõi lòng đã chịu một đả kích nặng nề.

Giản Hạo Tường chăm chú nhìn màn hình, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc dị thường khi làm việc của thiếu niên. Anh vốn không trong nghề, nên cũng không lý giải được sự xúc động của mọi người, nhưng cũng không ngại bản thân thưởng thức thiếu niên tài năng kinh diễm như vậy. Đứa nhỏ kia nhập tâm đắm chìm vào lĩnh vực của chính mình đến nỗi một thân tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt, cực kỳ bắt mắt, những tia sáng như ánh nắng ban mai thâm nhập từng chút vào nội tâm Hạo Tường.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Xem ra cuộc phẫu thuật này sẽ thành công ngoài mong đợi, có thể cùng thiếu niên xuất sắc nổi trội bắt tay làm quen thật không uổng công anh sống đến tận bây giờ. Đó là dòng suy nghĩ thầm kín từ đáy lòng Hạo Tường. Khi bắt đầu có những ý nghĩ đó, cảm thấy rằng sống, chết cũng không còn đáng sợ.

Vào lúc Giản Hạo Tường tâm tư âm trầm, trên màn hình động tác Âu Lăng Dật ngừng lại, toàn bộ hội trường yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Dám nghĩ dám làm. Đây là khái niệm trong từ điển y học của tôi, cám ơn đã chỉ giáo.” Âu Lăng Dật đối mặt với sự im lặng quỷ dị không hề bối rối, y lập tức nhìn về phía Brook, trình bày góc nhìn về y học của mình để giải thích, vi hội nghị hoa thượng câu điểm.

Brook ngồi dưới tiếp nhận được ánh mắt Âu Lăng Dật bình thản phóng qua, xấu hổ cúi đầu. Căn bản, chính hắn dùng sự nghi ngờ để phán xét Âu Lăng Dật mới là người cần được chỉ giáo.

Phất tay ý bảo Âu Hình Thiến thu lại tư liệu, Âu Lăng Dật đi đến trước Giản Hạo Tường tỏ ý cáo từ, thuận tiện bàn bạc về ngày giải phẫu.

Suy xét bản báo cáo kiểm tra thân thể gần nhất của Giản Hạo Tường, hai người cuối cùng quyết định ba ngày sau bắt đầu tiến hành.

“Tiểu Dật, khoan đi đã. Không biết liệu tôi có được vinh hạnh mời cháu ở lại ăn tối hay không?” Giản Hạo Tường vội vã cất tiếng gọi y lại, mong muốn thiếu niên sẽ nể mặt dùng bữa với mình, từ đầu đến cuối Âu Lăng Dật luôn giữ thái độ lạnh nhạt, hiện tại lại muốn rời đi, không hiểu vì sao trong lòng Giản Hạo Tường cồn cào mãnh liệt không ngừng hối thúc.

“Không được, không được, không được, vị này, hầy, anh bạn nhỏ, tôi cũng định mời cậu ăn một bữa cơm, thầy của tôi ở bên kia chờ cậu, hai người không phải đồng nghiệp sao? Cùng nhau ăn đi, nào đến đây!” Khϊếp sợ qua đi, Brook hoàn toàn buông xuống cao ngạo, đứng sau lưng thầy mình nhanh chóng tiến bước đến trước ý định cướp người.

“…” Bạn nhỏ Âu bị một người bên trái, rồi một người bên phải đồng loạt lôi lôi kéo kéo, dẫn đến đau cả đầu, hoàn toàn bất lực không hề phản ứng. Phải nói thêm, y đối diện sự nhiệt tình, chân thành của người khác mãi mãi không có kinh nghiệm.

Âu Hình Thiến thấy đứa cháu bảo bối rơi vào thế khó xử, sợ mất cháu, vài bước đã tới bên người y, nghĩ ngợi đem vật nhỏ cướp về nhưng lại bị ánh mắt mang theo ba phần sát khí bảy phần cảnh cáo của thầy Alberta ngăn lại, trong ánh mắt ý tứ rõ ràng: Đã không hỗ trợ thì thôi, còn gây thêm phiền ta ký lủng đầu con!

Xem ra Tiểu Dật số hưởng, thật đúng báu vật trời ban, Nhị thúc lúc này cũng không thể đem con lập tức mang về nhà! Dù gì chỉ ăn cơm mà thôi, chắc cũng không xảy ra vấn đề gì đâu. Nội tâm đau đớn tự an ủi, Âu Hình Thiến bất đắc dĩ nhún vai.

“Tránh ra hết đi! Không thấy con trai ta đang rất khó chịu hay sao?” Thời khắc mấu chốt, thanh âm lạnh lẽo tựa hồ đàm của Âu cha mạnh mẽ vang lên ở cửa, đồng thời hai gã bảo an tiến tới tách mọi người sang một bên, giải cứu tiểu thiếu gia còn kẹt cứng giữa Âu Hình Thiến và Giản Hạo Tường, cung kính đưa đến vòng tay lão đại.

Nhận được thông tin bác Ngô nhắn cho mình là con trai đã ra ngoài, sau khi tra rõ vị trí, Âu Hình Thiên vội vàng kết thúc công việc, giao lại cho trợ lý xử trí. Con trai xông pha tuyên bố phương án thí nghiệm, phụ thân như hắn sao có thể không ở cạnh góp sức, dù sao hai người đã rất lâu không cùng nhau bồi đắp tình cảm, sẵn dịp này Âu Hình Thiên đã đợi mòn mỏi từ lâu nào có thể bỏ qua? Cục diện hiện tại đối với hắn mà nói quả thực đúng người, đúng thời điểm.

“Dật nhi, con không sao chứ?” Nhẹ nhàng ôm nhi tử mềm mềm vào lòng, cảm nhận xúc cảm ấm áp cùng khí tức mát lạnh đặc biệt của thiếu niên, Âu Hình Thiên nội tâm thỏa mãn, sau đó lại vô cùng gấp gáp xem xét y liệu có bị thương chỗ nào không.

Bị cái người khổng lồ cùng tinh thần lực tràn đầy mạnh mẽ tức khắc thâm nhập vào cơ thể y, Âu Lăng Dật không rảnh quan tâm người đến là ai, chỉ nhẹ giọng đáp lại một tiếng, rồi thân thể nhanh chóng trở nên vô lực dựa vào cái ôm ấm áp, phục hồi tinh thần lực đã tiêu hao quá nhiều.

Nghe thấy tiểu nhi tử nhuyễn nhu ở trong lòng chính mình ngoan ngoãn ‘Ân’ một tiếng, trái tim Âu Hình Thiên nói không nên lời phút chốc tê dại, quay đầu nhìn về phía hai người vừa nãy đã tranh giành con trai của mình, ánh mắt không khỏi thêm phần lạnh lẽo.

“Dật nhi thân thể không khoẻ, tôi trước tiên dẫn nó về nhà. Giản tổng sẽ không để ý đi?” Bên ngoài tuy rằng lời nói có chút khách khí, nhưng là ai cũng không thể không nhận thấy khí tức âm lãnh cùng cuồng bạo đang sóng trào bên trong.

“Ngại thật, Tiểu Dật mệt mỏi là sơ suất của tôi. Hai người cứ đi trước đi, không cần quan tâm chúng tôi, chờ sau khi Tiểu Dật tốt hơn vẫn còn rất nhiều cơ hội trò chuyện.” Gặp thiếu niên sắc mặt tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi, Giản Hạo Tường cảm thấy bản thân đã quá nóng vội dẫn đến thất lễ, biểu tình mười phần áy náy, vội vàng cất giọng. Nghĩ đến tương lai sau này anh hiếm khi lộ ra một nụ cười chân thành.

Chứng kiến Giản Hạo Tường đột nhiên vui vẻ mỉm cười, cho rằng người này vì nhi tử mình mới có thái độ chân thành như thế, Âu Hình Thiên đáy lòng không khỏi khó chịu, có vật gì đang oanh tạc trong tim hắn, kêu gào giãy dụa, một du͙© vọиɠ chiếm hữu không ngừng nở rộ. Cảm giác bản thân gần mất đi khống chế, Âu Hình Thiên khủng hoảng khó hiểu.

Brook thấy thiếu niên tuấn kiệt sắp bị mang đi, bước thêm vài bước còn muốn mở miệng nhưng nhận ra ánh mắt lão ca uy hϊếp, Âu Hình Thiên nhanh chóng nắm cánh tay hắn lại, một phen giữ chặt, tay còn lại cũng bịt mồm hắn không có khe hở.

Nhìn em trai gật đầu lấy lòng cười với mình, Âu Hình Thiên trừng mắt liếc hắn ta một cái, lo lắng cho con trai đang suy yếu ở trong lòng, dứt khoát xoay người rời khỏi.