Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 41

Giữa tháng 9 là thời gian của cuộc thi đua, Diêu Nhất bị sự khẩn trương của Tần Lịch làm cho có chút hoảng. Đến nhà sách mua một cuốn đề thi, trước ngày thi ngồi làm.

11h tối, Diêu Nhất gửi tin nhắn cho Tần Lịch

[Mình cảm thấy mình mua phải bản đề thi đua lậu.]

Một hồi lâu sau, bên kia mới trả lời lại [Làm sao vậy?]

Nhìn mấy câu hỏi thi đua ở dưới cùng, Diêu Nhất thở dài trả lời

[Quá dễ, đề thi đua sao có thể dễ như vậy. Nhất định là tiệm sách gần trường kia bán sách giả]

Phó Xuyên mở tin nhắn ra, ngồi ở bàn đọc sách không nhịn được nở nụ cười.

[Chỉ là đề thi đua mà thôi đối với cậu tất nhiên không khó, tôi giúp cậu tìm mấy bộ đề thi của các đội huấn luyện quốc gia trước đây được chứ?]

Diêu Nhất nhíu mày trầm tư [Cậu tìm ở đâu?]

Cô tìm ở trên mạng không thấy, chỉ có mấy thông tin linh tinh vụn vặt, Tần Lịch lại đi đâu tìm chứ.

[Gia sư cũ của tôi là nghiên cứu sinh ở đại học K, có thể tìm được một ít]

Tần Lịch có gia sư khi nào vậy? Diêu Nhất nghi hoặc khó hiểu, ánh mắt theo bản năng dừng trên tên ở góc trái.

‘Phó Xuyên’ hai chữ thình lình ập vào mắt cô.

“……” Diêu Nhất ngồi ở trước bàn trợn tròn mắt.

Cô lướt lại đoạn đối thoại của hai người họ, phát hiện từ đầu đến cuối cô không có gọi tên bọn họ ra, thế nên Phó Xuyên hiểu lầm là cô nói chuyện với cậu. Rõ ràng là Diêu Nhất chọn nhầm người rồi.

[Gia sư kia là người của khoa toán, tìm một ít đề thi kia sẽ không phiền phức đâu.]

Phó Xuyên thấy Diêu Nhất chậm chạp không trả lời, do dự một lúc rồi gửi thêm một tin nhắn đi.

Ván đã đóng thuyền rồi, Diêu Nhất chỉ có thể đồng ý [Được rồi. Cảm ơn cậu]

12h đêm, Phó Xuyên gửi một tin nhắn cho gia sư ở trên nội thành xa xôi kia, bảo chuẩn bị một ít đề thi huấn luyện quốc gia sáng mai gửi vào điện thoại cho cậu.

Gia sư liên tiếp gửi lại mấy tin nhắn:

[?]

[!]

[À, cậu vẫn còn ở cấp ba, để tôi đi tìm lại thử xem]

Phó Xuyên nhìn thoáng qua điện thoại, lúc này mới đi nghỉ ngơi.

6h sáng hôm sau Diêu Nhất nhận được tin nhắn tài liệu Phó Xuyên gửi qua, cô vội vàng rửa mặt, sau lại cắn vài miếng bánh rồi đạp xe đến trường.

Đợi đến khi ngồi xuống rồi, lại vội vàng đọc sách, đến khi Phó Xuyên tới Diêu Nhất vẫn không có động đến điện thoại.

“Cậu nhận được tài liệu chứ?” Cuối cùng vẫn là Phó Xuyên chủ động hỏi.

Diêu Nhất ngẩng đầu mờ mịt nhìn Phó Xuyên.

“…… Cậu” Phó Xuyên chỉ chỉ má phải Diêu Nhất, muốn nói lại thôi.

Mãi cho đến khi Phó Xuyên chỉ đến lần thứ ba Diêu Nhất mới phát hiện, đưa tay lên lau mặt.

Cô gần đây nghiện dùng bút máy để viết bài, đương nhiên không phải là để viết cho đẹp. Diêu Nhất từ chỗ Tần Lịch học được một chuyện, mua bút quá mắc, một lọ mực 5 đồng có thể dùng được rất lâu chỉ là mùi có hơi nặng.

Diêu Nhất mượn gió bẻ măng tìm ra cây bút trong nhà, cô mới thay mực lúc sáng, cũng không biết là một giọt mực bắn trên mặt lúc nào.

Bị cô chùi như vậy trên mặt lập tức đen thành một chỗ to.

“Đừng động đậy” Phó Xuyên nhẹ nhàng nắm lấy cằm Diêu Nhất, lấy ra khăn tay, từng chút lau sạch sẽ cho cô.

Diêu Nhất thuận theo nâng mặt lên, để Phó Xuyên lau khô cho mình.

Hai người mặt đối mặt, cho dù hơi thở có nhẹ nhàng, đối phương cũng có thể cảm nhận được.

Lông mi Diêu Nhất run lên, run thẳng đến trong lòng Phó Xuyên, lực độ của cậu càng thêm nhẹ.

Triệu Tiền ngồi phía trước quay lại muốn hỏi Diêu Nhất vài vấn đề, xoay người liền nhìn thấy cảnh tượng như đã từng quen biết biết này, cả người bình tĩnh quay lên lại, đặt tập đề lên bàn.

Sao lại cảm thấy có mùi vị cẩu lương nhỉ?

Triệu Tiền ngồi thẳng sống lưng, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Khi nãy không phải cậu không nhìn thấy mực nước dính trên mặt Diêu Nhất, chỉ là bầu không khí giữa hai bọn họ quá là không đúng.

Diêu Nhất kỳ thật đối với người khác rất lãnh đạm, nếu người khác không nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy có thể vẫn sẽ luôn không nói chuyện cùng. Cho đến bây giờ người lui tới với cô thường xuyên chỉ có ba người bọn họ, cộng thêm mỗi ngày thảo luận đề toán học với Tần Lịch.

Bọn họ dù sao cũng khá gần gũi với Diêu Nhất, nhưng mà Diêu Nhất cùng Phó Xuyên….. Vẫn luôn có cảm giác gì đó không giống như vậy.

“Được rồi” Ngón tay Phó Xuyên nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt có chút đỏ lên của Diêu Nhất, không dấu vết mang chiếc khăn tay đã bị làm cho đen thui bỏ vào túi mình.

“Cảm ơn” Nửa gương mặt của Diêu Nhất bị chà xát đỏ lên, da của cô mỏng thoáng dùng một chút lực cũng có thể dễ dàng đỏ lên.

Có chút khó chịu, Diêu Nhất thả cây bút trong tay ra muốn chạm vào nó, nhưng Phó Xuyên lại cầm lấy ngay lập tức.

Ánh mắt hai người đồng loạt dừng lại trên đôi tay vướng bẩn, Diêu Nhất chớp chớp mắt nói: “Cậu có muốn đi rửa tay không?”

Không biết vừa rồi Diêu Nhất đổ mực như thế nào, không chỉ bị giọt mực lớn dính vào mặt, mà cây bút cô đang cầm cũng đen kịt, mà cô đã cầm viết từ rất lâu rồi.

Phó Xuyên nhìn thấy bàn tay đen kịt kia không chút do dự cầm lấy, kết quả bây giờ tay cậu cũng dính đầy mực.

Hai người một trước một sau ra khỏi lớp học, ánh mắt Triệu Tiền dừng trên người hai bọn họ, đến gần Hàn Tiêu Tiêu nhỏ giọng hỏi:

“Tiêu Tiêu, cậu có cảm thấy Diêu Nhất và Phó Xuyên kỳ quái sao không?”

Hàn Tiêu Tiêu nhíu mày che lại lỗ tai bị Triệu Tiền thổi hơi vào “Hai người họ có thể không kỳ quái sao?”

Một người đứng đầu, một người đứng nhì. Chỉ là mọi người đều cho rằng Diêu Nhất mạnh hơn, chẳng qua là bị môn văn kéo lại phía sau.

Diêu Nhất bị đè lại thì không vui, nhưng còn Phó Xuyên….. Hàn Tiêu Tiêu cảm thấy nếu là mình đứng nhất kiểu này thì sẽ không có nhiều hảo cảm với Diêu Nhất.

“Không phải, mình cảm thấy hai bọn họ….. có cái gì đó rất kỳ quái” Triệu Tiền nhìn thấy động tác của Hàn Tiêu Tiêu, cẩn thận lùi về sau để cô không khó chịu.

“Ý cậu nói là cái gì, người kỳ quái là cậu ấy” Hàn Tiêu Tiêu vốn dĩ đang bị đề thi làm cho phiền muốn chết, còn phải ở đây nghe cậu ấy nói không biết đó là cái gì.

_____

Rửa tay xong, Diêu Nhất tùy ý lau lau vệt nước trên tay vào đồng phục, Phó Xuyên ở bên cạnh nhìn thấy, bất đắc dĩ xoa xoa giữa hai mày.

Cậu không cảm thấy con gái một hai cần phải tinh tế, nhưng Diêu Nhất lại quá tùy tiện, làm cậu….. Lo lắng cô hoàn toàn không thể tự chăm sóc bản thân mình.

“Nhiều vậy sao?” Diêu Nhất lau khô tay, móc điện thoại từ trong túi ra, mở tài liệu lên giật mình nói.

Phó Xuyên gật đầu “Đều là đề thật của năm ngoái, được sửa sang lại rồi gửi sang”

“Tớ có thể mượn cho Tần Lịch xem không?” Diêu Nhất tham gia thi đua không phải để thêm điểm, đơn thuần là vì để thấu hiểu toán học. Mà áp lực của Tần Lịch lại lớn, cô muốn cùng cậu ta xem đề thật.

Ý cười bên môi Phó Xuyên lập tức nhạt xuống, cảm xúc trong mắt gần như quay cuồng, cuối cùng vẫn là làm như không để ý, nhàn nhạt nói “Đã giao cho cậu rồi, tùy cậu cả”

Diêu Nhất rốt cuộc cũng được một lần phản ứng nhanh nhạy “Cậu không vui à?”

Phó Xuyên dừng bước chân một chút, quay đầu lại cười cười “Đều là bạn học, hẳn là nên hỗ trợ nhau”

Nói xong, cậu đi vào phòng học trước.

Sau cùng, Diêu Nhất vẫn không đưa tài liệu này cho Tần Lịch xem. Chỉ là đem đống tài liệu này thấu hiểu triệt để, dùng một ý nghĩ giống như vậy ra đề cho cậu ta.

“Sao tớ lại cảm thấy ý nghĩ ra đề của cậu bây giờ hoàn toàn không giống” Tần Lịch giải cả buổi sáng một xong một đề, nắm tóc hỏi Diêu Nhất đang ngồi gặm bánh mì dưới gốc cây.

Bọn họ không còn rảnh giống như kỳ nghỉ hè, cùng nhau bán đồ. Bây giờ tan học đều là ai về nhà nấy, cũng chỉ có giữa trưa mới rảnh. Cho nên bọn họ phải chen vào giờ ăn trưa này, cũng có hơn 3 tiếng đồng hồ.

“Oh, tớ có bộ đề của đôi thi huấn luyện quốc gia, dựa vào cái này của bọn họ để ra đấy” Diêu Nhất gian nan cắn một ngụm bánh mì khô, uống một ngụm nước nuốt xuống rồi mới nói.

“Cậu tìm thấy ở đâu, sao tớ không tìm được” Tần Lịch nghi hoặc hỏi.

“Tớ có người” Diêu Nhất cười đến vui vẻ nói “Một người tốt bụng lương thiện giúp tớ tìm”

“Cái gì?” Tần Lịch khinh thường liếc mắt một cái nhìn con gái nhà tư bản.

Hai người vừa mới tính toán vài câu dưới gốc cây to phía sau trường, tiếng chuông chuẩn bị hết giờ vang lên, họ vội vàng quay lại lớp học tất cả học sinh trong lớp đều đã ở đó.

“Hai người đi làm gì thế?” Hàn Tiêu Tiêu quay đầu hỏi Diêu Nhất, người sáng suốt đều nhìn thấy hai người họ là cùng nhau đi đến.

“Không làm gì cả” Diêu Nhất thề thốt phủ nhận, nếu biết bọn họ cùng nhau ở phía sau trường, vậy chuyện cô nói nghỉ trưa ở phòng ký túc sẽ bị lộ ra.

Việc này cũng không có gì phải giấu diếm, chỉ là Lâm Tú Ngọc đã nhờ vả đám Hàn Tiêu Tiêu phải chú ý đến vấn đề ăn uống của cô.

Diêu Nhất sao có thể để bọn họ biết mỗi bữa trưa là mình với Tần Lịch chỉ tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt.

Bánh mì không chống lại được cơn đói bụng, đặc biệt là những người đang trong tuổi phát triển còn phải vận dụng đầu óc nhiều.

Lúc học xong tiết hai của buổi chiều, vừa vào tiết 3 bụng Diêu Nhất đã kêu gào không ngừng.

Phó Xuyên ngồi ở bên cạnh cô hình như không nghe thấy tiếng bụng kêu đói của cô, còn đang nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài. Diêu Nhất ở phía dưới ôm bụng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thần trí Diêu Nhất đang trôi dạt ở đâu mất, không phát hiện Phó Xuyên quay đầu nhìn lại bên này. Cô còn đang nghĩ ngày mai nên mua nhiều thêm một cái bánh mì nữa.

Đến khi kết thúc buổi học sáng, Diêu Nhất đã tính toán xong đi đến siêu thị mua nhiều thêm cái bánh mì nữa. Lại bị Phó Xuyên cản lại, trong tay cậu còn xách theo hai cái hộp giữ ấm, chắc là chú Lý đưa đến, nếu không Phó Xuyên sẽ không vừa ra khỏi lớp học liền nhiều thêm hai cái hộp.

“Cơm nấm, còn có canh rong biển, sẽ không tốn thời gian” Phó Xuyên nhàn nhạt nói.

“Cho tớ?” Diêu Nhất không hiểu ý của Phó Xuyên.

“Cậu đi học bụng dạ kêu gào thế kia ảnh hưởng đến việc tôi học, cho nên tôi hy vọng cậu tốt nhất nên ăn no một chút” Sắc mặt Phó Xuyên không quá tốt “Rất nhiều chuyện tôi hy vọng câu có thể quan tâm hơn một chút về cảm giác của bạn cùng bàn, đừng ảnh hưởng đến tôi”

“Oh” Diêu Nhất cúi đầu mím môi “Thật xin lỗi”

Một lát sau lại ngẩng đầu lên nói “Nhưng mà cậu nói với tớ là được rồi, đợi lát nữa tớ mua nhiều thêm một cái bánh mì bụng sẽ không kêu nữa”

Chính là vẫn không biết đi ăn cơm. Trong lòng Phó Xuyên thắt lại, nhìn Diêu Nhất vẻ mặt vô này lại không nỡ tức giận. Rốt cuộc tại sao lại có thể không quan tâm đến sức khoẻ của mình như vậy?

Phó Xuyên lãnh đạm nói “Không cần, cậu ăn cái này đi, nếu không cậu lãng phí thời gian lại trách tôi khó tính”

“Nhưng…..” Diêu Nhất không biết phải làm như thế nào, nhưng cảm thấy Phó Xuyên nói cũng đúng.

“Sau này cơm trưa tôi sẽ mang cho cậu, như vậy hai chúng ta không thiếu nợ nhau” Phó Xuyên tùy ý lạnh nhạt nói “Người đứng nhất khối là tôi, tôi không muốn người khác nói tôi dùng thủ đoạn”

“Oh” Diêu Nhất lúng túng gật đầu, cúi đầu nhìn hộp giữ ấm trong tay mình, lain ngẩng đầu nhìn bóng dáng đi ra ngoài của Phó Xuyên.

Logic này vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Diêu Nhất mơ mơ màng màng nghĩ trong lòng, nhưng lại không khỏi vững tin chắc lời Phó Xuyên nói. Sau này cô nhận cơm trưa của cậu hai người mới không nợ gì nhau.

Cầm hộp giữ ấm đi đến tán cây phía sau trường, Tần Lịch đã ở đó gặm bánh mì, chăm chú nhìn bộ đề thi.

Diêu Nhất ngồi xếp bằng xuống, mở hai cái nắp ra, hương thơm lập tức lan tỏa.

“Đây là cái gì?” Tần Lịch nuốt nuốt nước bọt.