Thành phố Yên vào giữa tháng 10 đã bắt đầu nổi gió cuồn cuộn. Diêu Nhất bọc chặt quần áo đồng phục vào người khi đi ra khỏi cửa, thong thả đi tới lớp học của mình, tóc trên đầu bị gió thổi tung bay.
Miễn cưỡng đi đến khu dạy học, Diêu Nhất ngước mắt lên nhìn đã thấy Phó Xuyên đang ở dưới cầu thang. Nghĩ một lát, Diêu Nhất bước nhanh về hướng đó.
Phó Xuyên chân dài hơn Diêu Nhất, vừa đi đến lầu 4 cô mới đuổi kịp. Lại vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy người đã gần vào lớp học.
Diêu Nhất chạy một bước dài, vươn tay vỗ vai Phó Xuyên
Phó Xuyên nhướng mày, mặt không chút thay đổi quay lại nhìn người mới đến.
“Cố lên!” Diêu Nhất thực hiện một động tác tay hết sức chân thành với Phó Xuyên, rồi quay người đi vào Lớp 2.
Phó Xuyên liếc nhìn vai của mình rồi nhìn về phía Lớp 2, như đang suy nghĩ gì đó.
Mỗi ngày khi Phó Xuyên vào Lớp 1 mọi người luôn rất rối loạn. Mặc dù mọi người đều dốc sức học tập chăm chỉ hơn các lớp khác, đều luôn đắm chìm vào bài tập về nhà giữa 10 phút trước khi bắt đầu tiết học. Nhưng mới sáng sớm, nhìn thấy Phó Xuyên luôn là bị sốc trước ngoại hình và khí chất của cậu.
Có người còn nói nếu Phó Xuyên mặc lên mình bộ đồ cổ trang thì mười phần giống người bước ra từ bức tranh. Ánh mắt lãnh đạm, hơi thở xuất trần.
Chỉ là hôm nay có chút không giống như bình thường.
Giống như…. Đang xem kịch?
Phó Xuyên nhíu mày đi đến chỗ ngồi của mình, nhiều người bình thường học hành không ngóc đầu lên bây giờ cũng đang nhìn cậu.
“Lời cậu nói hôm qua với Diêu Nhất lớp bên cạnh là thật sao?” Một nam sinh lấy hết can đảm của mình quay đầu lại hỏi Phó Xuyên.
“…….” Phó Xuyên nhớ lại ngày hôm qua lời nói của mình ý là muốn an ủi Diêu Nhất, lạnh nhạt nói “Là thật”
Hiểu lầm cô lần này thi không đứng top đầu, không ngờ người ta lại đứng top đầu cùng với mình. Phó Xuyên hiếm khi cảm thấy xấu hổ nhưng lần này vẫn là phải tự thừa nhận lỗi lầm của mình.
Học sinh trong Lớp 1 ngay lập tức hít một hơi khí lạnh, mọi người bắt đầu cúi đầu thì thầm với bạn bè của mình xung quanh.
Phó Xuyên không chú ý đến mấy động tác nhỏ nhặt đấy của bọn họ, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó
______
“Chết tiệt” Lý Cách chạy về lớp với vẻ mặt nghiêm túc khi sắp bắt đầu tiết thứ ba của buổi sáng.
“Kêu kêu quát quát” Hàn Tiêu Tiêu lẩm bẩm, mắt không rời sách giáo khoa, mông cùng với ghế tựa sát vào bàn để Lý Cách chen vào.
“Tin tức lớn” Lý Cách thở hổn hển nói: “Phó Xuyên ở bên Lớp 1 cách vách chính thức khiêu chiến với Diêu Nhất của chúng ta”
“Chuyện như thế nào?” Triệu Tiền bỏ đùi gà trong tay xuống, vẻ mặt bát quái:
“Hôm qua không phải vẫn còn là hư hư thực thực sao?”
“Mình đi tìm mấy người của Lớp 1 chơi, tất cả bọn họ đều nghe thấy được” Lý Cách nghiêm túc nói.
“Nói như thế nào?” Hàn Tiêu Tiêu tính xong một đề toán liền quay lại tham gia vào nhóm chuyện bát quái này.
“Hôm qua không phải mình đã để lộ một số hàm ý cho lớp bên kia sao? Hôm nay liền có người nhịn không được đi hỏi, là chính miệng Phó Xuyên thừa nhận” Lý Cách vỗ đùi nói
“Bạn học Phó Xuyên này quá điên cuồng rồi”
Diêu Nhất gió mưa gì cũng không liên quan đến mình, vẫn vùi đầu làm đề toán. Đối với tin tức của Lý Cách nói một chút cũng không bất ngờ.
“Bạn cùng bàn, kỳ thi sắp tới này cậu ngược chết cậu ta đi, cậu ta quá điên cuồng rồi. Cậu phải làm cho cậu ta hết khí thế mới được.” Triệu Tiền giống như mình mới là người bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lay lay người Diêu Nhất ý đồ muốn cô cùng Phó Xuyên cách vách kia chiến đấu một trận.
Diêu Nhất ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Bạn học Phó Xuyên nỗ lực chứng minh bản thân mình, cảm thấy một lần đứng nhất cũng không tính là gì, tinh thần không chịu thua này chúng ta đáng để học hỏi”.
Lão Hàn đi từ cửa sau vào, vừa hay nghe thấy câu nói này của Diêu Nhất, không khỏi gật đầu
“Nói rất đúng”.
Vừa rồi một đám người còn đang ồn ào bây giờ lại yên tĩnh như gà.
Lão Hàn hai tay vắt sau lưng chậm rãi đi lên bục giảng:
“Các em cũng nghe thấy rồi đó, học sinh bên Lớp 1 quyết cạnh tranh với chúng ta, nói rằng sẽ áp đảo Lớp 2 chúng ta trong kỳ thi tới”.
Học sinh của Lớp 2 bắt đầu nhốn nháo.
“Điểm trung bình của chúng ta lần này so với lớp kia cao hơn 2 điểm” Phía dưới có người không chịu được nói.
“Không phải cứ xuất hiện người đứng nhất liền phổng mũi lên đấy chứ? lớp mình không phải cũng có người đứng nhất đó sao?”
“Cũng không phải là thầy nói Lớp 2 quá điên cuồng, đáng tiếc chủ nhiệm lớp người ta đã nói rồi, Lớp 2 chỉ có thể đứng phía sau Lớp 1 thôi” Lão Hàn ở trên thao thao bất tuyệt nói.
Hàn Tiêu Tiêu ở phía dưới liếc mắt xem thường, không nói chuyện.
Ngòi bút trên tờ giấy của Diêu Nhất gạch mạnh một đường, Diêu Nhất có cảm giác gì đó không giải thích được, hình như có chuyện gì đó nằm ngoài phạm vi nắm bắt của mình.
_____
“Bạn học Phó Xuyên” Dụ Thanh Doanh mặc bộ đồng phục vừa vặn với bản thân đi đến bàn của Phó Xuyên, cặp mắt to tròn nhìn cô đầy ngưỡng mộ còn có cả ý cổ vũ
“Lớp chúng ta đều dựa vào cậu, sau này hạng nhất vẫn sẽ là của cậu”.
Phó Xuyên dừng bút, ngẩng đầu lên: “Có ý gì?”.
Dụ Thanh Doanh nhẹ nhàng nói:
“Bọn mình đều nghe nói cậu muốn thi đấu với Diêu Nhất lớp bên cạnh. Chủ nhiệm lớp bảo mình nói với cậu Lớp 2 nhất định lợi hại hơn Lớp 1 kia”.
“……..” Phó Xuyên cúi đầu nhìn bài tập chưa làm xong của mình, không biết mình đã rơi vào vòng xoáy nào nữa.
Hai ngày sau, đợi đến khi Phó Xuyên hiểu được thì lời đồn này cả trường đều đã biết hết rồi.
Lớp mười tạm thời không có tiết tự học vào buổi tối, Phó Xuyên thay quần áo ở nhà xong nằm ở trên giường nhìn trần nhà cả nửa ngày, cuối cùng lôi điện thoại di động ra.
[Lần trước là cậu hiểu lầm ý tôi, tôi không có ý định khiêu chiến với cậu.]
Phó Xuyên đã gửi một tin nhắn cho người nào đó, cậu không muốn giải thích nhưng cũng không muốn bị người khác hiểu lầm.
Điện thoại bên cạnh rung lên cũng không làm Diêu Nhất chú ý. Cô đang phấn đấu với các lý luận ở trong sách, ký túc xá bây giờ đã thay đổi, sẽ cúp điện lúc 11h. Nếu cô không tranh thủ thì không kịp giờ để đọc sách nữa.
Đợi nửa tiếng cũng không nhận được câu trả lời, Phó Xuyên lại động ngón tay.
Lần này, Diêu Nhất vừa duỗi eo xong, định đi ngủ thì nhìn thấy thông báo trên điện thoại
Bạn học tốt Phó Xuyên:
[Tôi chỉ cho rằng cậu khổ sở khi không đạt được hạng nhất].
Cái gì vậy? Gửi nhầm sao. Diêu Nhất nhìn lên trên, thấy tin nhắn đầu tiên
Diêu Nhất vặn vẹo đầu, cô mới bước ra từ trong thế giới toán học, đầu óc còn chưa tỉnh táo. Hoàn toàn không rõ ý tứ của bạn học Phó Xuyên là gì.
[Hạng nhất là mình] Diêu Nhất thuận tiện còn cho thêm cái hình mặt cười. Thoạt nhìn trào phúng đến cực điểm.
Phó Xuyên dừng một lát, xoay người ngồi dậy nhìn điện thoại một hồi lâu. Sau cùng quyết định nhấc máy gọi đi.
Diêu Nhất bên này vừa mới cúp điện, ánh sáng điện thoại hiện lên đặc biệt chói mắt.
“Nếu làm cậu hiểu lầm rồi, vậy thì tôi xin lỗi.” Giọng nói lạnh nhạt của Phó Xuyên phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại.
Diêu Nhất dùng bả vai kẹp điện thoại, một bên cố sức cởϊ áσ khoác trên người ra. Tiếng sột soạt sột soạt vẫn luôn truyền đến bên tai Phó Xuyên.
“Oh, không có gì” Diêu Nhất nhỏ giọng ngáp một cái, ý muốn mau chóng kết thúc cuộc điện thoại.
Phó Xuyên có chút nghẹn lại, bình thường đều là cậu lạnh nhạt với người khác, đây là lần đầu tiên bị xem như cho có lệ thế này.
Không đạt được mục đích Phó Xuyên chỉ có thể cúp điện thoại, mở to mắt không biết đang nghĩ gì. Mà Diêu Nhất đã chui vào chăn bông mềm, nháy mắt đã đi vào giấc ngủ còn bắt đầu mơ. Trong giấc mơ có Gauss, Euclid, các nhà toán học quốc gia đang ngồi trên chiếc bàn cùng nhau thảo luận.
Buổi sáng khi đồng hồ báo thức vừa kêu lên Diêu Nhất lập tức ngồi dậy rửa mặt thay quần áo. Giống như cô đã đợi thời khắc này rất lâu rồi.
Đi ngang qua giường ngủ, Diêu Nhất nhìn chiếc điện thoại ở trên giường, bắt đầu hoảng hốt nhớ lại hình như tối qua có ai đó gọi điện đến.
Dừng lại một lát, Diêu Nhất cầm điện thoại lên bắt đầu hồi tưởng lại
“Lần sau lại nỗ lực đứng nhất”
Câu này không phải nói cậu ấy mà là nói bản thân mình?
Diêu Nhất tựa hồ như đã biết mình hiểu lầm. Hôm trước lúc đấy mình đang làm gì? Ngồi xuống lại trên giường, cô trầm tư suy nghĩ lại xem.
Đúng rồi, lúc đó cô vừa mới bị giáo viên ngữ văn răn dạy một hồi, sắc mặt lúc đó không hề tốt.
Cho nên…..đó không phải là khiêu chiến?
Diêu Nhất không còn tâm tư nghĩ đến toán nữa, ngồi đó cau mày
Bây giờ chỉ mới 6h10, hay là mua điểm tâm sáng cho cậu để bồi thường
Nói liền làm liền, Diêu Nhất tìm lại ‘Bạn học tốt Phó Xuyên” gọi sang
Sau ba tiếng ‘tít’ điện thoại cũng có người nhận
“Cái này, bạn học Phó Xuyên cậu ăn sáng chưa?” Diêu Nhất khách khí hỏi
Phó Xuyên xoã thẳng mái tóc dài mềm mượt, tùy ý liếc nhìn bát cháo bảo mẫu mới vừa bừng lên, nói: “Chưa”
Diêu Nhất vui vẻ: “Đêm quá tớ quá mệt, đầu óc không được nhanh nhẹn lắm hay là thế này đi, tớ mang bữa sáng cho cậu, chúng ta xoá bỏ toàn bộ được không?”
Mặc dù là hỏi nhưng thật ra chưa bao giờ cho người khác được lựa chọn. Phó Xuyên đã hiểu được tính cách của cô rồi.
“Ừm.” Phó Xuyên cuối cùng vẫn là đồng ý.
Phó Xuyên buộc chặt tóc một cách qua loa sau đó cầm lấy cặp trên sô pha trực tiếp đi ra khỏi cửa.
“Thiếu gia, cậu còn chưa ăn cháo đâu?” Bảo mẫu đi ra thấy bát cháo vẫn còn nguyên chưa động đến vội vàng hô lên.
“Ở trường học ăn.” Phó Xuyên để lại một câu rồi đi ra ngoài.
Chỉ là Phó Xuyên đã đánh giá thấp thái độ đơn giản của Diêu Nhất.
Trên đường đi Phó Xuyên nhận được điện thoại của Diêu Nhất, hỏi cậu là có thể trực tiếp quẹt thẻ của cô ở căn tin không, đỡ phải lãng phí bao ni lông làm ô nhiễm môi trường.
Thật ra là vì Diêu Nhất muốn ở phòng ngủ nhiều thêm một lát nữa, làm thêm một đề.
“Tùy cậu” Phó Xuyên không phải thật sự muốn ăn bữa sáng của Diêu Nhất, cậu chỉ là muốn xoá bỏ hiểu lầm.
Lần đầu xen vào chuyện người khác lại đem đến phiền toái lớn như vậy vào người. Kỳ thật Phó Xuyên ở trong lòng đối với Diêu Nhất đã không mấy vui vẻ.
Nhưng Diêu Nhất không cảm nhận được, vui vẻ nói:
“Khi nào cậu đến cổng trường rồi thì gọi cho tớ, chúng ta gặp nhau tại cổng nhà ăn.”
Chú Lý đưa thiếu gia nhà mình đến cổng trường, thấy cậu đứng đó một hồi lâu mới rút điện thoại ra đi vào trong.
Phó Xuyên đang do dự có nên ăn hay không, sau lại nghĩ vẫn nên giải quyết vấn đề trong một lần luôn.
“Bạn học Phó Xuyên” Diêu Nhất nhận được điện thoại liền chạy như bay đến nhà ăn, từ xa đã nhận ra Phó Xuyên.
Nhiều năm chú ý quan sát cộng với trí nhớ siêu phàm đã làm Diêu Nhất có thể sinh hoạt bình thường trong thế giới mù mặt này của cô.
“Đi thôi, thẻ của tớ cậu có thể tùy ý gọi” Diêu Nhất đeo cặp lên vai, nhiệt tình nói
“Là tớ không đúng, đã hiểu lầm cậu rồi”
Biết sai thì phải sửa, làm một học sinh tốt nên làm chuyện này.
Nhà ăn không có nhiều người lắm, Nhất Trung không hạn chế học sinh đi ra ngoài. Rất nhiều học sinh nội trú muốn ăn sáng ở bên ngoài
“Này, thẻ của tớ” Diêu Nhất đưa cho Phó Xuyên.
Phó Xuyên nhận lấy, trong lòng bỗng nhiên có chút hối hận. Thức ăn trong nhà ăn này không được ngon lắm, ngay cả cháo cũng nấu loãng như nước.
“Mỗi ngày cậu đều ăn ở đây?” Phó Xuyên theo bản năng hỏi
“Ừm” Diêu Nhất không cảm thấy có gì không đúng, hứng thú nói
“Bánh trong căn tin không tệ, da dày hơn nhiều”
Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất chỉ vào đống bánh toàn dầu mỡ ăn không vô kia.
Khó trách lớn lên gầy như vậy. Phó Xuyên không dấu vết nhìn lướt qua người bên cạnh mình, thật nhanh liền thu hồi ánh mắt.