Huấn luyện viên của Lớp 1 đã để lại một ấn tượng không thể phai mờ trong sự nghiệp đi dạy của mình, đây sẽ là một cơn ác mộng theo cả đời.
Sau khi Diêu Nhất diễu hành xong bèn tò mò hỏi nam sinh bên cạnh: “Sao cậu lại đi sai thế? Căng thẳng quá sao?”
Nam sinh bên cạnh……. Hắn là một tội đồ.
Học sinh ở hai hàng cuối đang trầm mặc, hình ảnh quá đẹp đẽ không dám hồi tưởng lại.
Phó Xuyên đứng ở cuối hàng đột nhiên có chút hối hận vì chọn đến thành phố Yên học cấp ba, có chuyện gì đó hình như nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.
Hàng phía trước vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Sau cuộc duyệt binh Lý Cách cùng Hàn Tiêu Tiêu ra phía sau tìm Diêu Nhất và Triệu Tiền.
“Cùng nhau ra ngoài chơi không” Lý Cách vui vẻ nói
“Chiều nay bắt đầu nghỉ rồi, đến thứ hai mới đi học lại”
“Thứ hai không phải còn làm lễ khai giảng sao?” Diêu Nhất là học sinh đại diện lên phát biểu nên nhớ vô cùng rõ ràng.
“Đúng, đúng, thiếu chút nữa là quên rồi. Làm lễ cùng lắm đến 9h là kết thúc, sau đó là chính thức mở ra cuộc sống của học sinh cấp ba” Lý Cách vẻ mặt háo hức nóng lòng muốn thử.
Bốn người cùng nhau đi ra ngoài, thảo luận xem nên ăn món gì đây.
“Ăn lẩu đi” Hàn Tiêu Tiêu quơ quơ hai cái bím tóc của mình hưng phấn nói.
Diêu Nhất ăn gì cũng được, Lý Cách thì không thành vấn đề, chỉ có Triệu Tiền có chỗ khó nói.
“Mình nghe nói phía sau phố Tây Lí có quán đồ nướng rất ngon”
“Vậy ăn xong lẩu rồi đi ăn đồ nướng kia, không phải đồ nướng phải ăn buổi tối mới nhiều người sao?” Hàn Tiêu Tiêu đề nghị
Diêu Nhất lặng lẽ sờ thử vào túi áo mình, tính toán xem mua sách xong còn đủ tiền hay không.
“Được thôi” Ra ngoài ăn một bữa chắc vẫn còn, Diêu Nhất vui vẻ đồng ý
Trong số bốn người, có một Bách Hiểu Sinh của trường Nhất Trung nên chắc chắn luôn có rất nhiều chuyện tầm phào để nói. Hàn Tiêu Tiêu đối với mấy chuyện này rất có hứng thú, trên đường đi cứ ‘ôi’ ‘aiz’ cảm thán không ngừng.
“Mình nghe nói Phó Xuyên bên Lớp 1 được công nhận là nam thần của Nhất Trung” Hàn Tiêu Tiêu sắc mặc phức tạp nói.
Triệu Tiền nhún vai nói: “Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Phó Xuyên lớn lên đẹp như thế con gái các cậu tất nhiên thích rồi”
“Thật ra mình không quan tâm chuyện này” Hàn Tiêu lắc lắc hai bím tóc của mình.
“Không biết học kỳ sau cậu ấy chọn học ban gì, nếu chọn ban tự nhiên……ôi”.
Ba người còn lại nghe xong thở dài, không thể hiểu được.
Hàn Tiêu Tiêu nhìn ánh mắt mờ mịt không biết gì của ba người họ, bất lực: “Sao các cậu lại không hiểu nhỉ? Mình nhất định sẽ học ban tự nhiên, nếu Phó Xuyên cũng học ban tự nhiên vậy không phải chúng mình học cùng lớp sao, lúc đó mình còn đâu tâm tư học tập chứ? Nhất định sẽ ngắm cậu ấy mỗi ngày”
Triệu Tiền nhướng mày: “Cậu cũng biết cơ đấy”
Diêu Nhất đột nhiên đánh gãy lời bọn họ: “Tại sao các cậu nhất định phải học cùng một lớp? Không phải mấy người lớn đẹp ấy đều là bao cỏ rỗng ruột* sao?”
*bao cỏ rỗng ruột: chỉ những người ngoài đẹp bên trong rỗng tuếch, ngu dốt.
Ba người đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm Diêu Nhất, người cho dù có đen như cục than thì Diêu Nhất cũng chẳng hề xấu xí.
Lý Cách ho một tiếng
“Phó Xuyên tuy là từ nơi khác chuyển đến, nhưng cậu ấy được phân ở Lớp 1 thì thành tích cũng không tệ”
Diêu Nhất vẫn tư duy theo logic:
“Không phải có thể tìm người đưa vào sao?”
Lý Cách lắc đầu nói: “Mấy năm trước không chừng còn có thể đưa học sinh có thành tích bình thường đưa vào lớp tốt nhất. Còn bây giờ….không được, bản thân có thể đưa vào được thực lực chắc chắn rất giỏi. Chẳng qua là thi không tốt ở kỳ thi tuyển sinh thôi”
“Oh” Mấy chuyện rắc rối này Diêu Nhất vẫn không hiểu lắm.
“Mình tin là bạn học Phó Xuyên lớn lên đẹp như thế thành tích nhất định cũng không tồi” Hàn Tiêu Tiêu chắc chắn nói.
Triệu Tiền cũng tán thành
“Cậu ta không giống người có thành tích kém”
Diêu Nhất tỏ vẻ không có chuyện gì cả, thành tích có tốt thì top 1 vẫn là của cô.
Lúc ăn lẩu Hàn Tiêu Tiêu nghe một cuộc điện thoại, cô một bên bỏ đồ vào nồi lẩu một bên mơ hồ nói:
“Ở bên ngoài ăn ạ, đi cùng với đám Diêu Nhất, à, buổi tối về ạ. con biết rồi”
“Người nhà cậu à?” Triệu Tiền gắp gắp vài cọng rau xanh quay đầu lại hỏi.
“Ba mình” Hàn Tiêu Tiêu gật đầu, tiếp tục ăn, ’’ba mình gọi đến để kiểm tra ấy mà’’.
Diêu Nhất giương mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu một lúc nhưng không lên tiếng.
Ăn xong một bữa lẩu mọi người đều no đến trướng bụng, nhưng thật ra Triệu Tiền không hề động đũa vào chỉ gắp mấy miếng rau xanh.
“Sao cậu ăn ít vậy?” Lý Cách nghi ngờ “Không thích ăn lẩu à?”
Triệu Tiền xua tay: “Đến giờ ăn cơm rồi, mình ăn không vô”
Vì thế bình thường cậu thích mang theo đồ ăn vặt bên người.
Bốn người ăn xong thuận đường đi xem phim cho dễ tiêu hoá.
Ngồi trong rạp chiếu phim mờ mờ tối tối làm Diêu Nhất buồn ngủ, cuối cùng chịu không được nữa cô trực tiếp tựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ mất.
________
“Tạm biệt” Hàn Tiêu Tiêu vẫy tay chào Diêu Nhất đang đứng trước cổng trường
Hai cậu con trai lại đưa Hàn Tiêu Tiêu về đến nhà. Buổi đi chơi hôm nay hoàn toàn kết thúc.
Đi ăn, đi xem phim tình bạn cứ như vậy được thành lập nên.
Hai ngày nghỉ này Diêu Nhất không hề rảnh rỗi, tự nhốt mình trong phòng viết bài phát biểu.
Trong thời gian này thầy chủ nhiệm cũng gọi điện đến hỏi bài viết như thế nào rồi.
“Thầy ơi, em không biết viết lắm ạ” Diêu Nhất khó xử một lúc, quyết định nói thật.
“Thế này đi….” Thầy chủ nhiệm căn nhắc một lúc
“Nếu không em lên mạng tham khảo văn mẫu một chút rồi viết ra”
“Vâng” Diêu Nhất lại cho rằng có thể trực tiếp lấy từ trên mạng xuống.
Thầy chủ nhiệm cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng chỉ là phát biểu qua thôi. Diêu Nhất là trạng nguyên của tỉnh đứng trên sân khấu có ý nghĩa hơn nội dung bài viết của cô nhiều.
Diêu Nhất vừa để điện thoại xuống thì có tin nhắn đến.
Là hàng xóm đi du học ở nước M của cô.
[Vừa tìm thấy một bạn học, chụp được hơn mười tấm]
Sau đó điện thoại rung lên cả chục lần, hơn mười bức ảnh được gửi qua.
Đều là các đề về toán học.
Diêu Nhất không có thầy cô dạy, cô hoàn toàn tự học nên để hiểu hết mấy thứ này thì có chút khó khăn
Đối với cô thì đây là một cám dỗ rất lớn, có thể làm cô quên hết mọi thứ xung quanh.
Diêu Nhất khó xử nhìn bài phát biểu, cuối cùng cô tải một bài văn mẫu trên điện thoại xuống chạy đi in, rồi bắt đầu trầm luân vào toán học cao cấp.
Hai ngày này Diêu Nhất đắm mình làm đề, tinh thần hết sức hưng phấn. Đến lúc tắt đèn đi ngủ cả người lại uể oải
Có điều cô chỉ ở một mình, Diêu Nhất có thể cầm điện thoại rồi tính thầm trong đầu
Nháy mắt đã tới thứ hai, Diêu Nhất rời giường rất sớm, rửa mặt sạch sẽ, thay đồng phục học sinh gọn gàng
…… Sau đó tiếp tục vùi đầu vào tính toán
Lễ khai giảng cần phải đến sớm một chút để tập hợp, Diêu Nhất lại một lần nữa vội vàng chạy đến
“Còn có một phút nữa là thầy Hàn tới rồi” Hàn Tiêu Tiêu quay đầu lại
“Nhất Nhất, không phải cậu ở lại ký túc trường ư? Sao lại đến trễ vậy?”
“Bởi vì ở lại ký túc của trường nên mới không sợ đến trễ” Triệu Tiền vừa vội vàng chạy đến, nhà cậu cách trường không cũng không xa
Một phút sau, thầy Hàn đến, bảo lớp trưởng điểm danh rồi mọi người cùng đi xuống lầu
Trước khi đi thầy Hàn nghiêm mặt nói: “Ai có điện thoại thì cất vào ngăn kéo, không được đưa xuống dưới, nếu bị tôi phát hiện có các ngươi ăn không hết gói đem đi thời điểm.”
Điện thoại của Diêu Nhất cất ở ký túc xá. Thầy Hàn nói xong một lượt rồi cùng cả lớp đi ra ngoài
Lớp 1 và Lớp 2 là hai lớp đối diện nhau, khi cùng đi ra mọi người tất nhiên chạm mặt nhau
Phó Xuyên lại một lần nữa ở phía sau Diêu Nhất, còn phát hiện bên cạnh cô có một cô bé lùn
Không phải phó xuyên phân biệt đối xử với những người thấp bé, mà là động tác của Hàn Tiêu Tiêu hết sức….. hoạt bát
Cô vốn dĩ thấp hơn Diêu Nhất rất nhiều, chỉ là một cô gái phương Nam bình thường lại còn ôm Diêu Nhất ở hành lang đông đúc này nhảy nhót
“Bản thảo của mình” Diêu Nhất bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó
Phó Xuyên cùng mọi người bước chân chậm rãi đi xuống lầu, nhìn Diêu Nhất đưa tay sờ khắp người mình
Diêu Nhất lục lọi trên người cả nửa ngày cũng không thấy bản thảo phát biểu, trước mắt tối sầm lại, tài liệu ấy cô còn chưa kịp xem
Cô nhớ rõ ràng mình đã gấp nó lại rồi mang tới đây
Phó Xuyên nhìn xuống chân mình, không thấy gì. Lại quay đầu nhìn lại, một tờ giấy A4 đang nằm dưới chân của một bạn học phía sau
“Làm phiền tránh một chút” Phó Xuyên dừng lại nhặt tờ giấy A4 lên
Phó Xuyên lại một lần nữa chọc chọc Diêu Nhất phía trước
“Đây là đồ của cậu sao?”
Diêu Nhất quay đầu lại, nhìn thấy tờ giấy quen thuộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm
“Cảm ơn”
Diêu Nhất tuy cao nhưng lại rất gầy, bất kể là quân phục hay đồng phục học sinh cũng đều rất rộng, túi lỏng lẻo rất dễ rớt đồ ra ngoài
Hàn Tiêu Tiêu lay lay cánh tay Diêu Nhất, ánh mắt lặng lẽ đảo quanh trên người Phó Xuyên
Đây là lần thứ ba cô thấy Phón Xuyên nói chuyện với Diêu Nhất
Hàn Tiêu Tiêu có một cảm giác tự hào kỳ lạ. Nhiều ngày như thế nhưng Phó Xuyên không hề nói chuyện với bạn cùng lớp, đặc biệt là con gái. Nhưng lại bắt chuyện với Diêu Nhất tuy rằng cả hai lần đều là vì Diêu Nhất rớt đồ
Nhưng như vậy là đủ rồi!
Diêu Nhất là bạn của mình, mà cậu ấy lại nói chuyện với Diêu Nhất, làm tròn lại thành ra cậu ấy nói chuyện với mình
Sợ lại làm rơi tờ giấy phát biểu một lần nữa, Diêu Nhất cầm chặt tờ giấy trong tay
“Xếp hàng, mau xếp hàng nhanh lên” Lớp trưởng quay lại hét lên.
Học sinh trong lớp 2 xếp hàng theo chiều cao. Có điều lần này ồn ào hơn lần đầu tiên xếp hàng nhiều, mọi người ít nhiều cũng quen biết nhau rồi
“Alo, alo” Một giáo viên ở trên đài thử giọng làm học sinh ở dưới nhanh chóng trật tự lại
Trường Nhất Trung vì muốn làm tốt lễ khai giảng đã cố ý thuê vài l*иg bồ câu về thả
Sau khi hiệu trưởng phát biểu, ông sẽ bắt đầu đốt pháo hoa và thả chim bồ câu
Không phải để cho Hiệu trưởng phát biểu, mà là cho các học sinh bên dưới
Quả nhiên học sinh phía dưới nhìn bầu trời đầy chim bồ câu rất hứng thú
Bài phát biểu của Diêu Nhất phải đợi đến cuối cùng, học sinh của Nhất Trung cũng tò mò muốn xem thử trạng nguyên của tỉnh trông như thế nào. Đến một tiếng rưỡi sau, khi chủ nhiệm lớp thông báo Diêu Nhất lên phát biểu, học sinh phía dưới vỗ tay rất nhiệt liệt
Đứng trên đài phát biểu, nhìn xuống phía dưới mọi người như một mớ tranh ghép. Diêu Nhất không hề lo lắng dù sao cô cũng không nhìn thấy bọn họ
Làm xong sớm là cô có thể quay về phòng học rồi, sáng nay cô có chép một đề toán trong điện thoại ra, có thời gian là làm được rồi
Mở tờ giấy A4 nhăn nhúm ra, Diêu Nhất đứng trước micro rất có khí thế, thoạt nhìn thật bình tĩnh.
Chỉ là khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy kia Diêu Nhất hận không thể ngất đi.
Trên đó chỉ có mấy nét chữ bẩn thỉu, căn bản không giống tờ giấy mà cô in ra!
Cô còn chưa kịp đọc nội dung trên tờ giấy đó, bây giờ trong đầu không có lấy một chữ.
Diêu Nhất nhìn xuống một mớ tranh ghép phía dưới, bắt đầu có chút lo lắng
Cuối cùng cô chỉ có thể cắn răng đọc lên.
“Kính chào các thầy cô và các bạn học sinh thân mến! Mùa thu vàng tháng chín tại trường Nhất Trung to lớn đón chào các học sinh mới, mọi người….”
Viết đến đây là hết rồi.
Diêu Nhất ngẩng đầu lên nhìn xuống phía dưới, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng
Học sinh phía dưới đều ngẩng đầu nhìn quán quân cấp tỉnh, chờ cô nói cái gì khác để động viên mọi người.