Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 38: Pháo hoa

Vào đêm mà người nhà bệnh nhân cuối cùng cũng đồng ý hiến tạng, Lục Thanh Thời đã ở một mình trong phòng trực rất lâu, nằm ngửa trên giường sắt, mặc cho những suy nghĩ vu vơ của bản thân chạy không mục đích. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, trên mặt mát lạnh, hóa ra trong bất tri bất giác đã lệ rơi đầy mặt, nàng vừa cười vừa khóc, ngồi một mình trong căn phòng tối, để thả lỏng cảm xúc và tận hưởng giây phút thoải mái hiếm thấy.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Thanh Thời xoay người dậy, đưa mu bàn tay quệt khóe mắt rồi đi mở cửa. Vừa mở cửa hé ra, một lon cà phê nàng thường uống lọt vào tầm mắt.

Tần Huyên giơ hai tay qua đầu, cầm lon cà phê, dáng vẻ trông rất buồn cười: "Thật xin lỗi Chủ nhiệm Lục, tôi không nên cãi nhau với ngài, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi lần này đi."

Khóe miệng của Lục Thanh Thời giật giật, nàng đưa tay định đóng cửa lại, Tần Huyên thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chèn một cánh tay vào: "Ây da, đau quá đau quá, tay của tớ gãy mất..."

Lục Thanh Thời buông tay, mặt không cảm xúc khoanh tay đứng nhìn cô ấy biểu diễn.

Tần Huyên biết, khi đó mình chất vấn Lục Thanh Thời ở trước mặt nhiều người như vậy là gieo mầm tai họa khả năng nàng bị người nhà chất vấn, nhưng nàng cũng không giải thích gì. Hơn nữa vì để cứu Miểu Miểu, buổi chiều trên hành lang nàng quỳ xuống xin lỗi ở trước mặt nhiều như vậy, khí tiết co được dãn được này làm cô ấy nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng điều khiến cô ấy cảm động hơn cả là lòng tốt của người thầy thuốc từ nàng.

Có lẽ trong Đại học Y khoa Nhân Tế to lớn này, chỉ có Lục Thanh Thời mới có thể thực sự làm được như câu nói "Được điều trị không phải là bệnh tật, mà là bệnh nhân".

Vì vậy, cô ấy cũng đứng thẳng người, hơi cúi đầu khom lưng: "Thật xin lỗi Thanh Thời, tớ không nên chất vấn cậu trước mặt người khác, cũng không nên làm trì hoãn thời gian cấp cứu của cậu..."

Lục Thanh Thời ngắt lời cô ấy: "Cậu thật sự muốn xin lỗi à?"

Tần Huyên gật đầu như gà mổ thóc.

Lục Thanh Thời cong môi lên thành nụ cười mà như không cười, Tần Huyên cảm thấy da đầu tê dại, người này không phải muốn cô quỳ xuống đó chứ?!

Nữ nhi dưới gối có hoàng kim, chỉ quỳ trời quỳ đất, lạy cha mẹ...

Cô ấy nghiến răng, Lục Thanh Thời, xem như cậu lợi hại!

Đầu gối hơi cong cong, Lục Thanh Thời cầm lon cà phê trong tay: "Chỉ một lon cà phê mà muốn tớ tha thứ cho cậu?"

Tần Huyên suýt nữa loạng choạng ngã xuống đất: "Cậu..."

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể làm gì được vị "tiền bối" có chức vụ lớn hơn mình, có y thuật giỏi hơn mình. Cô ấy tức giận đứng dậy chạy ra ngoài, quét sạch máy bán hàng tự động của tầng 1, sau đó thở hồng hộc đem một túi cà phê lớn chạy về đặt trước mặt nàng.

"Mời Chủ nhiệm Lục uống cà phê một năm!"

Lục Thanh Thời hài lòng gật đầu: "Bỏ đồ xuống đi, cậu, có thể đi."

Tần Huyên hận không thể cào vào khuôn mặt bình tĩnh của nàng cho hả giận, bước ra cửa liền tự lẩm bẩm: "Uống nhiều cà phê sớm muộn gì cũng bị hói đầu!!!"

Hách Nhân Kiệt tạo hình lan hoa chỉ, nói giọng vịt đực: "A~ Bác sĩ Tần đang rủa ai hói đầu thế?"

Tần Huyên vội vàng chạy tới che miệng anh ta lại: "Nói nhỏ một chút, chết người đó!!!"

***

Mới đi được vài bước, Cố Diễn Chi ném nạng đi, từ chối sự giúp đỡ của y tá, tự mình đi từng bước tiến về phía trước. Phòng phục hồi chức năng không lớn, chỉ hơn trăm mét vuông, cô mới đi được một nửa đã bắt đầu đổ mồ hôi trên trán, chân như nhũn ra. Cô cắn răng miễn cưỡng tiến lên một bước, đầu gối không chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể, cả người ngã xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.

"Đội trưởng Cố!" Y tá hô lên, chạy ngay đến.

"Đừng đỡ tôi!" Hai tay của Cố Diễn Chi trên mặt đất nắm chặt thành quyền, trên cổ xuất hiện mạch máu màu xanh, cô nghiến răng nghiến lợi chậm rãi đứng lên, sau đó đi về phía trước, sau đó lại ngã xuống, chu kỳ bắt đầu lặp đi lặp lại.

Khi ngã xuống lần thứ bảy, y tá nhịn không được hốc mắt ươn ướt: "Đội trưởng Cố..."

Cô ấy muốn nhấc chân tiến tới đỡ cô lên nhưng bị người khác ngăn lại: "Bác sĩ Lục."

Đối phương khẽ gật đầu, đứng tại chỗ không di chuyển, quan sát quá trình phục hồi của cô. Khi ngã xuống đất lần thứ mười, Cố Diễn Chi nằm một hồi lâu, đầu vùi xuống đất, bất động không nói gì.

Lục Thanh Thời đi tới, đưa tay về phía cô: "Em đang sợ à?"

Người trước mặt khẽ run rẩy: "Em... có phải bị phế không..."

"Không." Lục Thanh Thời đỡ cô dậy, nhìn vào mắt cô. Trong đôi mắt nâu có chút luống cuống mờ mịt và nỗi sợ hãi sâu sắc về tương lai.

Lục Thanh Thời nắm chặt vai cô, gằn từng chữ: "Tôi là bác sĩ chính của em, tôi nói không thì là không."

Không biết có người nào từng nói hay không, đôi mắt của cô rất đẹp, giống như mặt hồ trong xanh yên tĩnh, lại giống như biển sao trời. Cái bóng của nàng phản chiếu trong con ngươi đen láy, từ luống cuống mờ mịt dần dần kiên định hơn, Cố Diễn Chi khẽ cong khóe môi.

Cảnh tượng này là những gì Tần Huyên nhìn thấy khi bước vào. Một người mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng ngồi dưới đất, một người ngồi xổm trước mặt cô, đặt tay lên vai cô. Cố Diễn Chi cũng đặt tay lên cánh tay của nàng, hai người nhìn nhau cười. Không khí ấm áp và mềm mại bất cứ ai cũng khó có thể hòa vào được, nhưng đã bị phá vỡ ngay lập tức khi cô ấy lên tiếng, cô ấy tưởng rằng đó là ảo giác của mình.

"Diễn Chi, hôm nay thế nào?"

Cố Diễn Chi tỉnh táo lại, cười với cô ấy: "Vẫn như vậy."

Lục Thanh Thời đỡ người dậy: "Đến đây rèn luyện sức lực cơ bắp đi, đến thử máy đo lực bóp tay một chút."

"Một, hai, ba." Dưới sự mong đợi của mọi người, Cố Diễn Chi cầm máy đo lực bóp tay, dùng lực trong ba giây rồi buông ra, chỉ số hiển thị 5kg.

Lục Thanh Thời ghi vào sổ, nói: "Nào, đổi tay đi."

Chỉ số này kém xa so với lúc trước, Cố Diễn Chi hơi thất vọng, nhưng vẫn nghe lời nàng đổi máy đo lực bóp tay sang tay trái, lần này là 4kg.

"Em..." Cô nhìn đôi tay run rẩy của mình, cảm thấy mất mát. Tần Huyên đột nhiên vỗ vai động viên cô: "Này, đừng nản lòng! Bác sĩ giỏi nhất của Đại học Y khoa Nhân Tế đích thân phục hồi chức năng cho em, cậu ấy không từ bỏ, em cũng phải cố lên!"

Nhìn Tần Huyên đang tràn đầy tinh thần chiến đấu, lại nhìn vị bác sĩ với vẻ mặt mềm mại nhưng kiên định đang cầm bệnh án, Cố Diễn Chi gật đầu, khẽ cười đứng lên.

"Cám ơn mọi người."

***

"Đúng vậy, ký tên vào đây, ký tên của ngài và viết quan hệ mẹ con..." Điều phối viên hiến tạng đang hướng dẫn người nhà bệnh nhân ký tên.

Người nhà bệnh nhân vừa viết tên con gái: Chu Duyệt Đồng.

Bỗng dưng dừng bút lại, cột tên của chính mình không thể nào viết xuống được. Tay của mẹ Chu run rẩy, nước mắt rơi xuống thấm ướt giấy trắng mực đen.

Ba Chu vỗ vỗ vai an ủi bà ấy: "Ký đi, vợ à..."

Mẹ Chu khóc đến mức không thể kìm được, một khi bà ấy đặt bút có nghĩa là từ bỏ mọi phương pháp điều trị và hệ thống duy trì sự sống hiện có. Dù biết con gái đã không quay về được nữa, nhưng quyết định này đối với nỗi đau khi mất đi con gái yêu quý của mẹ Chu là quá mức tàn nhẫn.

Phòng nghiệp vụ Y nói với Lục Thanh Thời rằng người nhà bệnh nhân đã đưa ra quyết định cuối cùng. Vị bác sĩ này trầm mặc không nói gì, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nàng không biết phải đối mặt với sự thất vọng của gia đình Hà Miểu Miểu như thế nào. Nàng biết cảm giác này đáng sợ đến mức nào, hi vọng đang ở ngay trước mắt nhưng cuối cùng lại rơi xuống vực thẳm. Nàng độc hành lâu như vậy, cũng không thể leo ra khỏi vực sâu.

Theo nghề y nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ sợ thất bại, nàng chỉ sợ cảm giác vô lực như bây giờ.

Bác sĩ trẻ đứng dưới ánh trời chiều, vùi đầu sâu vào trong khuỷu tay, vò rối mái tóc đen dài xinh đẹp, cắn chặt môi để mình không bật khóc.

Sau lưng truyền đến tiếng bật lửa giòn vang, Cố Diễn Chi chống gậy bước tới chỗ nàng: "Chị có muốn một điếu không?"

Nàng nhìn vào đôi mắt thanh tịnh trong suốt của đối phương, phản chiếu dáng vẻ chật vật không chịu nổi của mình, sâu thẳm trong đôi mắt ấy có điều gì đó nàng không thể hiểu được.

"Nếu chị không hút, em tự mình hút."

Lục Thanh Thời nghiến răng: "Em vẫn đang là bệnh nhân."

Nói xong, nàng đưa tay giật lấy. Lần đầu tiên hút thuốc, nàng bị sặc đến mức chảy nước mắt, những thứ tích tụ trong đáy mắt lập tức trào ra ngoài, giống như mở van ra, càng ngày càng nhiều hơn.

Cố Diễn Chi không nói gì, lặng lẽ đứng cùng nàng.

Mặt trời chìm vào đường chân trời, tòa nhà cao tầng trong thành phố chìm trong nửa ánh sáng nửa bóng tối, điếu thuốc trong tay bác sĩ chớp tắt, cuối cùng dập tắt trong bóng tối.

"Lạch cạch ——" Cô lại ấn bật lửa, nhưng lần này cô không châm thuốc nữa, ánh lửa nhảy múa trong con ngươi của cô.

Cô nói: "Thế giới này sẽ không tối tăm vĩnh viễn."

"Nếu như có một lúc nào đó chị cảm thấy tăm tối."

"Như vậy, nhất định là chị vẫn chưa tìm được pháo hoa của chính mình."

Cô hơi nghiêng đầu nhìn nàng, đưa tay ra bảo vệ ngọn lửa: "Thật ra đối với bệnh nhân, bác sĩ Lục chỉ là một con đom đóm nhỏ, dùng ánh sáng và nhiệt huyết của mình để đấu tranh với bệnh tật to lớn vô biên..."

Lục Thanh Thời suy nghĩ, cảm ơn một điếu thuốc của cô, đã cho nàng một lý do để khóc.

Đêm đầu hạ thật yên tĩnh và thanh bình, thiêu thân lao đầu vào lửa, hướng chết mà sinh, Cố Diễn Chi nhìn một con thiêu thân bị ngọn lửa thiêu đốt rơi vào lòng bàn tay mình, nghĩ thầm, có lẽ mình cũng giống như vậy.

"Đi ăn trưa thôi Vu Quy." Hách Nhân Kiệt nhiệt tình ôm lấy vai cô ấy, nhưng lại bị đẩy ra.

Vu Quy mang theo một túi trứng, lao vào phòng phẫu thuật mô phỏng mà không thèm quay đầu lại: "Không đi!"

Trong tay cầm một chồng tài liệu dày cộm và một quyển sổ viết lít nha lít nhít.

Hách Nhân Kiệt thò đầu vào: "Này, dù có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp cô Lục của cô đâu ~"

Đối phương mở máy phẫu thuật, đeo găng tay và khẩu trang vào: "Tôi không cố gắng để đuổi kịp cô Lục, mà là vì bệnh nhân."

Vì có thể giảm đi bệnh nhân bất lực như Hà Miểu Miểu, cũng vì có thể giảm đi bệnh nhân bất lực như Chu Duyệt Đồng.

Nếu có thể giỏi hơn, có lẽ cô ấy có thể khâu vết thương cho Hà Miểu Miểu tốt hơn, có lẽ cô ấy cũng có thể giúp đỡ quá trình cấp cứu cho Chu Duyệt Đồng, có lẽ cô ấy cũng có thể đứng trên bàn mổ cho Vương Hữu Thực, có lẽ lần đầu tiên theo xe cứu thương, sản phụ kia sẽ không chết.

Cô ấy luôn coi Lục Thanh Thời là mục tiêu mà mình theo đuổi, thật ra điều quan trọng nhất để theo đuổi, chính là bệnh nhân mới đúng. Vì lợi ích của bệnh nhân, cô ấy phải trau dồi các kỹ năng của mình để có thể sử dụng chúng vào thời điểm mấu chốt.

Đây là điều mà Lục Thanh Thời chưa từng dạy cô ấy, nhưng hi vọng cô ấy có thể hiểu được.

Hách Nhân Kiệt nhìn gương mặt của cô ấy, lính mới ban đầu cũng đã trở nên cứng cỏi hơn, đây thật sự là một tin vui, tối thiểu lần sau khi đến hiện trường cấp cứu, anh ta không cần phải nơm nớp lo sợ đi theo cô ấy nữa.

Amen, cám ơn chị Lục.

Cho dù không muốn đối mặt với sự thật, thân là bác sĩ chính của Hà Miểu Miểu có nghĩa vụ phải thông báo tình hình thực tế cho người nhà, Lục Thanh Thời đứng lên cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, người nhà bệnh nhân tạm thời quyết định không hiến tạng, chúng tôi..."

"Thật sự xin lỗi." Nàng lại cúi đầu, lặp lại.

Mẹ Hà che miệng bật khóc, không hề nói gì. Ba Hà đỏ cả vành mắt, cố gắng đứng lên mời nàng ngồi xuống: "Bác sĩ Lục, đừng như vậy. Chúng tôi hiểu được, hiểu được, mọi người đã làm hết tất cả những gì có thể rồi, chúng tôi đều biết..."

Anh ấy cũng nhịn không được đưa mu bàn tay lên lau khóe mắt: "Con cái nhà ai cũng là máu thịt, chúng tôi thật sự không trách mọi người, cũng có thể hiểu được gia đình đó, đây là số mệnh của Hiểu Hiểu!"

Mẹ Hà khóc không thành tiếng, lấy một tờ giấy trong túi ra, đặt lên bàn: "Miểu Miểu là món quà mà ông trời ban cho tôi... Cho dù thời gian có ngắn ngủi, tôi và ba của con bé cũng rất trân quý duyên phận này... Bây giờ đã đến lúc... Ông trời muốn đưa con bé về... Chúng tôi cũng không thể làm gì được... Trước khi đi, Miểu Miểu có một món quà muốn gửi tặng cho những bạn nhỏ khác đang bị bệnh tật tra tấn..."

Trên bàn là "Đơn đồng ý hiến tặng nội tạng" giấy trắng mực đen, ở góc dưới bên phải có chữ ký của ba Hà và mẹ Hà. Miểu Miểu không thể ký tên vì bệnh nặng nên ba Hà đã kéo tay của con để ấn dấu vân tay.

Lục Thanh Thời nắm chặt hai tay thành quyền, cổ họng cuộn trào, khóe mắt từ từ đỏ lên.

"Trước đây Miểu Miểu đã nói với chúng tôi rằng nếu có một ngày con bé ra đi, con bé muốn hiến giác mạc của mình cho bạn nhỏ khác, tôi và mẹ con bé luôn không đồng ý vì cảm thấy không may mắn, nhưng bây giờ... cũng không biết rõ ngày nào Miểu Miểu sẽ không còn ở đây nữa... Chúng tôi vẫn muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của con bé... cũng coi như tôi và mẹ của con bé... có thể lưu lại một thứ để tưởng niệm trên đời này..."

Hai tay Lục Thanh Thời run rẩy, nàng cầm lấy tờ đơn đồng ý đầy cảm động kia, nghẹn ngào cúi đầu: "Cám ơn mọi người... Cám ơn Miểu Miểu... vì những đóng góp to lớn cho sự nghiệp hiến tạng của nước nhà..."

—————-

Tâm sự Editor:

Tuần này mình bị mê phim bỏ edit... ahuhu lười biếng...