Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 19: Mang thai

Ở phòng cấp cứu quan sát một đêm, ngày hôm sau Cố Diễn Chi đã nhảy nhót tưng bừng muốn xuống giường. Trước khi đi, Lục Thanh Thời dặn dò cô: "Ba ngày thay thuốc một lần, đừng để vết thương dính nước. Nếu cảm thấy không thoải mái, hãy đến bệnh viện để kiểm tra ngay."

Đối phương chớp chớp mắt, tự mặc áo vào: "Còn phải đến bệnh viên sao? Trực tiếp đi tìm chị là được."

"..." Lục Thanh không nói nên lời, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Cố Diễn Chi vui vẻ rời đi, một lúc sau Lục Thanh Thời cũng chuẩn bị sẵn sàng thu dọn đồ đạc về nhà. Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, nàng không muốn lãng phí thời gian ở bệnh viện, hơn nữa, ở nhà còn nhiều thứ bừa bộn cần phải dọn dẹp.

Giờ nghỉ trưa, Vu Quy đi ăn bún ở quán ven đường đối diện bệnh viện. Ngồi cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên đang dạy dỗ cô con gái nhỏ ở bên cạnh, giọng nói cũng không nhỏ: "Trời đánh đồ hao tiền tốn của! Hôm nay không đau đầu thì ngày mai đau bụng, nếu không phải giả bệnh, tao nghĩ mày bị điên rồi! Mau ăn xong rồi đi học cho tao!"

"Đây, mì sốt thập cẩm tới rồi đây." Chủ quán bưng tô mì đặt lên bàn.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác cũ đã giặt đến bạc màu, mái tóc xoăn khô được buộc bằng một sợi dây da ở phía sau đầu, vừa nói vừa gắp gần hết số mì trong tô của mình cho con gái.

Cô bé trông hơi xanh xao, mặc một bộ đồng phục học sinh vô cùng bẩn, đôi giày vải trên chân giặt đến mức hơi ố vàng. Cô bé chỉ nhìn chằm chằm vào tô mà không ăn: "Mẹ... Con rất khó chịu... Con... "

Cô bé muốn nói lại thôi, người phụ nữ trung niên tát một cái vào mặt cô bé: "Đồ hao tiền tốn của, lấy đâu ra tiền mà khám bệnh cho mày. Khó chịu cũng phải chịu đựng cho tao!"

Cái tát vang dội khiến cô bé khóc lên, Vu Quy đứng lên tính tiền: "Ông chủ, bao nhiêu tiền?"

Cô ấy rút tờ mười tệ trong túi ra đưa qua. Khi nhận tiền thối lại, chuẩn bị quay người rời đi, cô ấy đột nhiên nghe thấy tiếng chén dĩa giòn tan vang lên.

Cô ấy quay đầu lại nhìn, cô gái nhỏ hất văng tô mì rồi ngã lăn ra đất.

"Nha đầu chết tiệt, còn giả chết với tao! Đứng lên cho tao!" Người phụ nữ trung niên dùng chân đá vào cô bé, đá hai lần vẫn không có động tĩnh gì, bà ấy bắt đầu hoảng sợ.

"Xảo Nhi? Xảo Nhi? Đừng làm mẹ sợ, Xảo Nhi..." Người phụ nữ trung niên ngồi xổm xuống, lắc mạnh vai cô gái nhỏ: "Có ai không, ai có lòng tốt gọi xe cứu thương giúp tôi với!"

Vu Quy siết chặt tiền lẻ trong tay, cô ấy nhớ lại những gì Lục Thanh Thời đã nói với cô ấy: "Tôi hi vọng trước khi nhận được giấy phép hành nghề, em đừng tự nhận mình là bác sĩ, sẽ hại rất nhiều người."

Thực khách xung quanh thấy có chuyện không hay, trốn còn không kịp, chim thú nhao nhao chạy tán loạn, ông chủ đuổi theo: "Này, đừng chạy! Còn chưa trả tiền mà!"

Nhìn thấy cô gái nhỏ đang hấp hối, trên trán lấm tấm mồ hôi, Vu Quy vội vàng chạy tới, bế người lên: "Tôi là bác sĩ, đi theo tôi!"

Lần đầu tiên dùng sức, cô ấy không ôm người lên được. Cô ấy lại hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống, ra hiệu cho mẹ của cô bé đặt người lên lưng cô ấy. Khi trọng lượng nặng đè lên người, chân của cô ấy đều run rẩy nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi chạy về hướng bệnh viện ở bên kia đường, lao thẳng vào Trung tâm Cấp cứu với tốc độ chạy nước rút 100 mét.

"Chị... chị Hảo Nhân... Mang... mang cáng cứu thương tới... Nhanh... nhanh lên!"

Đang ngủ gật trên quầy phân khu, Hách Nhân Kiệt bị giọng nói của cô ấy làm cho hoảng hồn, giật bắn người. Đến khi nhìn thấy người đang đến gần, anh ta lập tức kêu lên một tiếng "mẹ ơi", vòng qua bên cạnh quầy phân khu đi tới giúp cô ấy. Ngay cả Lục Thanh Thời vừa bước ra khỏi văn phòng cũng suýt bị hù dọa.

Cô gái nhỏ được đưa lên cáng, Vu Quy thở không ra hơi, toàn thân rã rời: "Tôi... Tôi đang ăn bún ở quán đối diện... gặp được bọn họ..."

Cô ấy chỉ chỉ tay về phía mẹ của cô bé đang ở bên cạnh lo lắng: "Đột nhiên... đột nhiên té xỉu..."

Hách Nhân Kiệt nhanh chóng đo huyết áp: "Đừng nói những chuyện vô bổ này nữa, nói triệu chứng và cần phải xử lý thế nào đi!"

Vu Quy cầm lấy bút điện chiếu vào đồng tử: "Ừm... Có phản ứng với ánh sáng... Chỉ số hôn mê E2 V2 M3... Được rồi... Chị Hảo Nhân... chúng ta mở đường thông tĩnh mạch để truyền dịch trước đi..."

Nhìn thấy bộ dạng do dự của cô ấy, Hách Nhân Kiệt trợn mắt: "Nếu không giải quyết được thì gọi cô Lục của cô đến đi."

"Hôm... Hôm nay cô Lục nghỉ..." Vu Quy cứng cổ nói.

"Tránh ra." Cô ấy vừa dứt lời, Lục Thanh Thời liền chen vào: "Đẩy người vào phòng Cấp cứu trước rồi nói."

Sau khi người được đẩy vào phòng cấp cứu, monitor theo dõi bệnh nhân vừa được cắm vào đã kêu lên.

"Chị Lục, huyết áp không lên nổi, 40-60."

Lục Thanh Thời đeo ống nghe vào, áp mặt vào bụng của cô gái nhỏ: "Mở thêm một đường thông tĩnh mạch đi, đẩy máy siêu âm tại giường lại đây."

Nàng không để ý đến việc mặc áo choàng trắng, chỉ kịp đeo găng tay vào. Khi y tá đẩy FAST tới, nàng nhanh chóng đặt lên bụng của cô gái nhỏ, vừa di chuyển vừa theo dõi.

"Dopamine 10 /mg và glucose 5% được pha loãng nhỏ giọt vào tĩnh mạch."

Vu Quy nhanh chóng pha thuốc theo yêu cầu và treo lên, nhưng cô gái nhỏ vẫn không thấy tiến triển gì, lượng oxy trong máu vẫn chỉ quanh quẩn ở mức 50, cô ấy cảm thấy lo lắng.

"Cô Lục... chuyện này... xảy ra chuyện gì vậy?"

"Gọi bác sĩ Tần ở khoa Sản xuống hội chẩn, phẫu thuật khẩn cấp, báo cô ấy nhanh lên."

Lục Thanh Thời trượt máy siêu âm từ vùng bụng xuống vùng xương chậu, không có âm thanh nào, toàn bộ tử ©υиɠ đều ứ đọng máu.

"Hách Nhân Kiệt, liên hệ với phòng phẫu thuật và bác sĩ gây mê. Yêu cầu họ mở lối đi ưu tiên, chúng ta sẽ dùng ngay lập tức. Sau đó làm đơn xin truyền máu, dự bị 1000ml máu trước."

"Ok!"

Mọi người vội vàng trả lời rồi bận rộn công việc. Sau khi gọi điện thoại cho khoa Sản, Vu Quy lập tức đi tới hỗ trợ đẩy giường.

Lục Thanh Thời liếc nhìn cô ấy: "Em đi thông báo bệnh tình nguy kịch cho người nhà bệnh nhân đi."

"Hả? Em sao?" Vu Quy chưa từng làm chuyện này. Nhìn thấy tình huống của cô gái nhỏ vô cùng nguy hiểm, trong lòng cô ấy cảm thấy lo lắng, người phụ nữ trung niên kia nhìn thế nào cũng không giống người có thể dễ dàng nói chuyện.

"Em lên bàn mổ cũng chỉ thêm phiền thôi, không bằng ở lại làm chuyện có ích hơn."

Lục Thanh Thời nói xong rồi đi vào thang máy, Vu Quy đứng tại chỗ có chút mất mát.

Thực ra... cô ấy cũng rất muốn đứng lên bàn mổ.

Khi Tần Huyên rửa tay xong đi vào, Lục Thanh Thời đã hoàn thành công tác chuẩn bị trước ca mổ.

"Phiền quá đi, lần nào cũng vậy. Hôm nay không phải tớ ở tuyến đầu, còn đang muốn tan làm sớm một chút nữa."

"Đừng nói nhảm nữa. Bị sốc xuất huyết, tớ vừa xét nghiệm beta HCG trong máu khẩn cấp, cậu tự xem kết quả đi."

Y tá đưa giấy xét nghiệm cho cô ấy, Tần Huyên xem qua: "Ây da! Có người hơn ba mươi tuổi còn làm thặng nữ lớn tuổi, còn đứa trẻ mới hơn mười tuổi đã có thai. Chủ nhiệm Lục nên học tập người khác một chút đi."

Lục Thanh Thời cảm thấy mình nên cầm kim khâu miệng của cô ấy lại.

Vui đùa thế thôi, nhưng khi làm phẫu thuật, Tần Huyên vẫn rất nghiêm túc và cẩn thận.

"Dao mổ."

"Dao mổ điện đơn cực."

"Kẹp."

"Nam châm."

Đây không phải là lần đầu tiên hai người đứng chung trên bàn mổ, đương nhiên có sự ăn ý, Tần Huyên mổ chính, Lục Thanh Thời hỗ trợ. Sau khi mở khoang chậu, máu lập tức tràn ra, ống dẫn trứng đã bị phá vỡ bởi phôi thai đang phát triển.

"Kéo cắt mô."

Lục Thanh Thời cau mày, cầm kẹp mạch máu ngăn cản cô ấy luồn kéo cắt mô vào.

"Cậu làm gì đấy?"

"Không thể để được, tổn thương nặng như vậy, nhất định phải cắt bỏ bên này của ống dẫn trứng." Tần Huyên cử động cổ tay, nhưng bị Lục Thanh Thời nắm chặt hơn.

"Con bé mới mười hai tuổi thôi."

Sau khi cắt bỏ một bên ống dẫn trứng, khả năng mang thai sau này sẽ giảm đi rất nhiều.

"Không được, bây giờ tính mạng quan trọng hơn!" Tần Huyên cũng gấp gáp.

Lục Thanh Thời thấy cô ấy không chịu nhượng bộ: "Sống không có chất lượng còn không bằng chết đi."

Trong phòng mổ nhất thời văng tia lửa khắp nơi, nổ tanh tách.

Tần Huyên bỏ cuộc trước: "Được rồi. Tớ làm tớ làm, buông tay ra."

Lúc này, Lục Thanh Thời mới buông tay cô ấy ra. Vì vậy, ca phẫu thuật cắt bỏ một bên ống dẫn trứng đơn giản đã trở thành ca phẫu thuật mở thông ống dẫn trứng và chăm sóc hậu phẫu.

Khi đặt túi thai đã lấy ra vào khay, Tần Huyên thở phào nhẹ nhõm: "Tớ nói cho cậu biết, lần sau đừng gọi tớ đến hội chẩn. Cậu gọi tớ đến hội chẩn là không có chuyện gì tốt."

Lục Thanh Thời đang khâu lại, không ngẩng đầu lên: "Không phải tớ gọi, là Vu Quy gọi."

"..." Tần Huyên tức giận cầm lấy kẹp cầm máu muốn đánh nàng.

Ở bên kia, Vu Quy đang giải thích bệnh tình của Xảo Nhi cho mẹ của Xảo Nhi hiểu. Trong phòng họp rộng lớn, cô ấy cố tình xua đi những người không liên quan, chỉ để lại Trưởng phòng nghiệp vụ Y. Không có cách nào, cô ấy gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trưởng phòng Lưu mũi thính, sợ Vu Quy làm không tốt việc này sẽ bôi xấu bệnh viện nên cố ý ở lại đây.

"Cái này... Nguyên nhân khiến Xảo Nhi đột nhiên bị sốc là do mất máu quá nhiều... Bác sĩ cấp trên của chúng tôi đang cấp cứu, chị yên tâm... Bình thường đứa trẻ này ở trường học có thân thiết với bạn học nam nào không? Hoặc là..."

Cô ấy còn chưa nói xong, mẹ của Xảo Nhi đột nhiên đứng lên, đập mạnh lên bàn: "Bác sĩ, ý của cô là gì! Xảo Nhi mới bao nhiêu tuổi! Ở trường cũng là học sinh ngoan có thành tích tốt, sao có thể có bạn trai! Cô hãy nói thật cho tôi biết rốt cuộc Xảo Nhi bị bệnh gì, đừng tưởng cứu được Xảo Nhi của chúng tôi là hay rồi! Tôi thấy cũng nhiều bác sĩ ra vẻ tốt bụng đều muốn lừa tiền thôi!"

Nước bọt đều muốn bắn vào mặt cô ấy, Vu Quy bị mắng một hơi, rụt cổ lại không dám nói lời nào.

Trưởng phòng nghiệp vụ Y lập tức tiếp chuyện: "Mẹ Xảo Nhi chị hãy bình tĩnh, bình tĩnh, ngồi xuống nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện."

Ông ấy đích thân đi lấy cho bà ấy một ly nước ấm, sau đó ngồi xuống nói: "Chị đừng tức giận, bác sĩ Vu chỉ vội muốn cứu người thôi. Xảo Nhi bị đau bụng như vậy bao lâu rồi?"

Mẹ của Xảo Nhi thấy thái độ thành khẩn của ông ấy, còn là lãnh đạo đích thân bưng trà dâng nước, cơn tức giận cũng vơi đi phân nửa. Bà ấy cầm ly giấy dùng một lần, suy nghĩ một lúc: "Hơn hai tháng rồi. Tôi vẫn nghĩ là đứa nhỏ này lười biếng không muốn đi học, ai mà biết được... ôi!"

Trưởng phòng nghiệp vụ Y lại cầm phích nước, giúp bà ấy rót thêm nước sôi: "Thật là, chị là một người mẹ, con không được khỏe phải nhanh chóng đứa đến bệnh viện kiểm tra, kéo dài đến bây giờ suýt chút nữa mạng cũng không còn. May mà có bác sĩ Vu, kịp thời đưa vào phòng Cấp cứu."

Mẹ của Xảo Nhi nói: "Chuyện này... Bác sĩ cũng đừng chỉ lo quở trách tôi, mau nói cho tôi biết con của tôi bị làm sao!"

Trưởng phòng nghiệp vụ Y uống một ngụm trà: "Tình huống này có chút nghiêm trọng. Đứa nhỏ bị mang thai ngoài tử ©υиɠ, bây giờ còn đang ở trong phòng mổ."

Mẹ của Xảo Nhi nhất thời hoa mắt, ngồi phịch xuống ghế, tay run run như người bị Parkinson.

"Cái gì? Bác sĩ nói cái gì?"

Trưởng phòng nghiệp vụ Y nhắc lại lần nữa: "Đứa nhỏ bị mang thai ngoài tử ©υиɠ, còn gọi là chửa ngoài tử ©υиɠ."

"Đm..." Ông ấy vừa dứt lời, một ly nước nóng hổi tạt vào mặt ông ấy. Mẹ của Xảo Nhi nhào tới xé rách quần áo của ông ấy, vừa hô vừa mắng: "Thai ngoài tử ©υиɠ cái *** ông, ông có biết khám bệnh không! Có thể khám bệnh không! Một đứa trẻ mười hai tuổi, ông nói với tôi là thai ngoài tử ©υиɠ, mang thái cái *** ông!"

Người phụ nữ nông thôn dùng tiếng địa phương xen lẫn tiếng phổ thông để mắng chửi người khác. Cảnh tượng này hết sức buồn cười, nhưng Vu Quy không thể cười nổi, cũng phải nhào tới kéo hai người ra.

"Không phải bây giờ an nguy của đứa nhỏ quan trọng hơn sao?! Có thời gian ở đây đánh nhau với bác sĩ, không bằng tới phòng mổ xem đứa nhỏ đi!"

Mẹ của Xảo Nhi trượt khỏi người Trường phòng Lưu, ngồi bệt xuống đất khóc rống: "Xảo Nhi của mẹ! Phải làm sao bây giờ! Sao gia đình chúng ta lại xui xẻo như vậy! Ba của con bỏ trốn theo một người phụ nữ vô liêm sỉ. Con lại... con lại không biết phấn đấu như vậy! Mẹ... mẹ..."

Bà ấy vừa mắng chửi, l*иg ngực phập phồng dữ dội, gần như không thở nổi. Vu Quy nhanh chóng đỡ bà ấy đứng dậy ngồi xuống ghế.