Sau khi thay quần áo xong đi ra, Vu Quy không thấy Lục Thanh Thời đâu cả, nghe nói là đi đến phòng khám ngoại trú. Cô ấy do dự một lúc rồi đột nhiên không biết nên làm cái gì, nên đi theo nàng đến phòng khám ngoại trú hay nên đợi ở văn phòng...
Không đợi cô ấy suy nghĩ quá lâu, Hách Nhân Kiệt thò nửa đầu vào, hỏi: "Lính mới, thay quần áo xong chưa? Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, chính là cô đó. Qua khâu lại cho bệnh nhân giường số 2 đi!"
Vu Quy kéo khẩu trang lên, mang vào, nhanh chóng chạy ra ngoài theo anh ta, bắt đầu một buổi chiều huấn luyện tân binh.
"Này, cô có thể khâu được không vậy, nhìn giống như bác sĩ thực tập, tay chân vụng về. Đi gọi bác sĩ cấp trên của cô đến đây." Vu Quy đành phải liên tục cúi đầu cười xòa.
"Ôi, ba bị sao vậy? Ba ơi, ba, ba đừng làm con sợ! Ba ơi! Bác sĩ mau tới đây xem." Nhìn thấy bệnh nhân nằm trên giường số 4 đấm ngực ho sặc sụa, mặt tái xanh mét, có thể là do đờm kẹt trong cổ họng, ho không ra, Vu Quy vội vàng chạy tới, dùng tay trái đặt lên lưng người kia, tay phải gõ mạnh.
"Ọe ——" Nôn ra chất đờm dính đặc, nhưng đáng tiếc là Vu Quy đang mặc một chiếc áo khoác trắng mới tinh.
Mùi hăng hắc lan ra khắp phòng cấp cứu lưu, Vu Quy đột nhiên đứng dậy, lao thẳng vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại, lại có người gọi: "Lính mới, lính mới. Đi mời bác sĩ Tôn đến đây."
"Lính mới, xe cứu thương đến rồi, đưa xuống giường đi!"
"Một, hai, ba." Cuối cùng cũng nhấc được bệnh nhân nặng hơn 100kg lên giường. Y tá lại thúc giục: "Này, lính mới, thay ống thông tiểu đi."
Vu Quy không chịu nổi nữa: "Không phải y tá cũng có thể thay ống thông tiểu sao?!"
Y tá cầm lấy ống tiêm, nhanh chóng đáp lại: "Không phải cô đến để học tập sao? Cô không làm thì ai làm!"
Vu Quy nhớ tới lời khuyên của đàn chị: Mới đến bệnh viện phải xây dựng mối quan hệ tốt với y tá. Nếu không, sẽ bị bắt nạt khắp nơi, đều phải gánh hết những việc cực nhọc.
Vu Quy không nói nữa, im lặng làm việc.
Buổi chiều hỗn loạn nhanh chóng trôi qua, 6 - 7 giờ, phòng khám ngoại trú đã không còn người nào. Lục Thanh Thời xoa xoa cái cổ đau nhức, đứng dậy đi trở về phòng bệnh.
Vu Quy vừa ngồi xuống còn chưa nóng ghế, năm hồ sơ bệnh án dày như bản Ngoại khoa học từ trên trời rơi xuống, đặt ở trước mặt cô ấy.
"Tiểu Vu, chiều nay em đã vất vả rồi. Đây là hồ sơ bệnh án và hồ sơ bệnh sử cần nhập vào hệ thống. Em nhập nhanh đi, mấy ngày nữa phòng nghiệp vụ Y sẽ cần tới."
Vu Quy nhanh chóng đứng dậy: "Vâng, trưởng khoa Từ. Không vất vả, đây đều là việc em nên làm."
"Lính mới, giao hàng đến rồi. Cô đi ra ngoài lấy đi, chúng tôi đều không thể đi được." Đồng nghiệp vừa than thở vừa ra lệnh.
"Vâng, được rồi, được rồi." Vu Quy vội vàng chạy ra ngoài lấy đồ ăn. Khi quay trở về đưa đồ ăn cho đồng nghiệp, đối phương thậm chí còn không chào hỏi cô ấy, mấy người tụm năm tụm ba vừa cười vừa ăn.
Bụng kêu lên rất đúng lúc, Vu Quy nuốt nước bọt, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Tri Hữu: Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào hả?
Sau đó là một biểu tượng cảm xúc hôn đáng yêu.
"Rất mệt mỏi, cảm thấy công việc này cũng không giống như tớ tưởng tượng..." Vu Quy đang gõ chữ, còn chưa kịp gửi đi thì tin nhắn của đối phương lại gửi tới rất nhanh.
"Công chúa nhỏ của tớ ăn cơm chưa? Tớ đặt cho cậu món mì Ý sốt cà chua mà cậu thích ăn nhất đó ~ Nhớ đi xuống lấy, ăn khi còn nóng nha ~"
Vu Quy nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng đầu tiên trong ngày hôm nay, lặng lẽ xóa dòng chữ mà mình vừa gõ xong.
"Tốt lắm, tớ sẽ cố gắng thích nghi! Đúng lúc vừa đói thì cậu lại có mặt, a ~ Tớ xuống lấy đồ ăn đây!"
Nhìn thấy biểu tượng hài hước và giọng điệu tràn đầy ý chí chiến đấu của đối phương, Phương Tri Hữu bất giác mỉm cười.
"Quản lý phòng net, thêm 10 nhân dân tệ cho máy số 9."
"Alo, đến rồi!" Phương Tri Hữu lên tiếng, bỏ điện thoại vào túi rồi lon ton chạy tới.
***
"Xin chào, cho tôi hỏi khoa cấp cứu đi đường nào?" Y tá ngồi trong quầy khám bệnh, ngước mắt lên khỏi hộp cơm, nhìn bác gái một cách dò xét, trông không giống như đi khám bệnh, bắt đầu cảnh giác.
"Bác tìm ai?"
"Tôi tìm..." Bác gái xoa xoa hai tay, cười hai tiếng: "Bác sĩ Vu."
"Bác sĩ Vu? Bác sĩ Vu nào? Khoa cấp cứu của chúng tôi không có người này." Y tá không hiểu thế nào, đồng nghiệp bên cạnh chọc chọc vào cánh tay của cô ấy.
"Cô quên rồi à, là người mới tới hôm nay, nữ sinh trang điểm lộng lẫy kia."
Mấy người cười khúc khích, có người khó ưa mà gọi: "Bác sĩ Vu ~ Có người tìm."
Vu Quy còn chưa kịp ăn vài miếng thì đã bị gọi ra ngoài. Nhìn thấy người đến, cô ấy trừng to mắt như chuông đồng: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?!"
"Tiểu Quy à, trời ạ, mới một ngày mà sao con lại tiều tụy nhiều như vậy, nhất định là không ăn ngon rồi. Tới đây, mẹ nấu canh cho con, gà nhà mình nuôi là bổ nhất. Mau ăn khi còn nóng."
Mẹ Vu đặt chiếc ba lô to lớn xuống đất, bên trong đều là đặc sản địa phương: "Đúng rồi, thủ trưởng của con đâu, đối xử với con có tốt không, đồng nghiệp có hòa thuận không?"
Nhà ở thị trấn bên cạnh thành phố Cẩm Châu, khoảng cách ngắn nhất cũng phải đi tàu cao tốc 3 tiếng đồng hồ, Vu Quy bưng chén canh vẫn còn ấm, tâm trạng phức tạp.
"Mẹ... Con tốt lắm... Đều tốt lắm..."
Lục Thanh Thời từ xa đi tới, đồng nghiệp khoa Ngoại Thần kinh đi bên cạnh, vừa đi vừa nói: "Ảnh chụp CT não của bệnh nhân mà mọi người tiếp nhận ở khoa Cấp cứu sáng nay, cô nhìn xem."
Lục Thanh Thời giơ tấm phim về phía ngọn đèn huỳnh quang trên hành lang. Còn chưa kịp nhìn kỹ, cánh tay đột nhiên bị người khác nắm chặt: "Cô chính là bác sĩ Lục! Tôi nghe Tiểu Quy nhà chúng tôi nói! Nói cô vừa cao vừa đẹp, y thuật lại tốt! Sau này Tiểu Quy sẽ làm việc dưới tay cô, mong cô giúp đỡ nhiều, giúp đỡ nhiều!"
Vừa nói chuyện vừa nhét phong bì nặng trĩu vào túi áo khoác trắng của nàng.
Lục Thanh Thời vội vàng lùi lại một bước, có chút khó chịu, lông mày nhíu lại nhưng vẫn giữ được phong thái tốt.
"Cô à, chúng tôi không thể nhận được." Vừa dứt lời, nàng liếc nhìn Vu Quy một cái. Vu Quy cúi đầu xuống cảm thấy hoảng hốt, trên mặt bỏng rát, bước nhanh tới kéo bà ấy.
"Mẹ, mẹ! Đi thôi! Đây là bệnh viện! Đừng làm chuyện mất mặt ở đây! Mau trở về đi!"
Mẹ Vu sững sờ, một lúc sau mới ngượng ngùng xoa xoa hai tay, cúi đầu tìm ba lô của mình như một đứa trẻ làm chuyện sai trái.
"Vậy thì... Mẹ đi đây... Mấy quả trứng này đều để cho đồng nghiệp của con... Lát nữa con chia... canh... phải uống khi còn nóng..."
"Được rồi mẹ, con biết rồi! Mẹ cứ yên tâm!" Vu Quy đỡ bà ấy dậy, đưa bà ấy vào thang máy, nhìn bà ấy xuống lầu, xoay người lặng lẽ giơ mu bàn tay lên lau nước mắt.
Ca trực đêm đầu tiên trong đời, có lẽ là ông trời thương xót cho một ngày hỗn loạn của cô ấy, vô cùng yên tĩnh. Hầu như tất cả bệnh nhân trong khu bệnh đều đã ngủ, xe cứu thương vẫn yên lặng ở khu vực chờ. Ngay cả những đồng nghiệp khó chịu, mấy chị y tá nóng tính cũng không làm phiền cô ấy nữa.
Vu Quy ngồi trên cầu thang, trước mặt là khung cửa sổ sát đất rất lớn và rộng mở. Màn đêm đầy sao và ánh đèn nhà nhà trong thành phố đập vào mắt chỉ làm tăng thêm sự cô đơn.
Vu Quy chậm rãi ăn từng ngụm từng ngụm canh, cuối cùng cũng có thể thả cho cảm xúc của mình trôi tuột vào đáy vực ở một nơi không có ai.
Trứng gà mà mẹ Vu mang đến đều được chia một phần trên bàn của mỗi đồng nghiệp, còn phong bì kia, không biết tại sao cuối cùng lại rơi vào tay của Từ Càn Khôn.
Ông ấy vừa đi vừa trò chuyện với đồng nghiệp: "Tuổi trẻ bây giờ quả thực là không biết chịu khó."
"Rốt cuộc cũng không phải là chúng ta hồi trước. Trước kia khi thực tập, chúng ta còn phải bưng trà dâng nước, giặt quần áo, nấu cơm cho bác sĩ cấp trên, việc vặt vãnh gì cũng phải làm."
"Nhưng mà khó lắm mới có một người đến thực tập, sao ông không xếp vào tổ của mình, cho dù là cái bình hoa cũng đẹp mà, phải không?"
"Ôi chao, đâu có dễ như vậy. Không phải ông không biết khoa Cấp cứu của chúng tôi là khoa có nguy cơ cao, mắc một sai lầm nhỏ thì chức trưởng khoa này của tôi cũng không còn nữa. Trách nhiệm này nên để Lục Thanh Thời gánh đi, người trẻ tuổi học hỏi nhiều kinh nghiệm cũng tốt cho bản thân mà, đúng không?"
Ông ấy vừa nói vừa ấn một bên túi áo khoác căng phồng của mình xuống.
Nước mắt không tự chủ được rơi xuống chén, Vu Quy nuốt một ngụm mì, nhai một cách máy móc.
Nước súp đã nguội lạnh, Vu Quy bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Đèn cảm ứng trên đầu đột nhiên bật sáng, Vu Quy bật dậy như thỏ con sợ hãi.
"Ai?! Ai đấy?"
Người phụ nữ mặc áo khoác trắng lặng lẽ đứng dưới cầu thang, nhìn cô ấy.
"Em không biết rằng điện thoại của nhân viên y tế khoa Cấp cứu phải túc trực 24/24 sao?"
Vu Quy vội vàng lấy điện thoại trong túi áo khoác ra: "Không... không có điện..."
Lục Thanh Thời nhíu mày, đứng khoanh tay lại. Nếu không phải là thiếu nhân lực, thế nào cũng sẽ không đến tìm cô ấy.
"Phẫu thuật khẩn cấp, em làm trợ lý thứ ba."
Vu Quy vội ăn hai ngụm rồi ném ly mì vào thùng rác: "Đến... đến ngay..."
Ngay sau đó, cô ấy đã hối hận về hành động này, từ sau không bao giờ ăn mì nữa.
Khi tiến vào phòng mổ, bác sĩ gây mê đã hoàn thành quá trình gây mê. Bệnh nhân đang ngủ say chính là tài xế xe Land Rover bị tai nạn sáng nay.
Vu Quy cầm ống hút (phẫu thuật) đứng ở vị trí trợ lý thứ 3. Dù sao cũng là lần đầu tiên đứng bên bàn mổ, lo lắng nhiều hơn vui mừng.
Lục Thanh Thời đứng đối diện bàn mổ với tư cách là trợ lý. Người chủ trì là bác sĩ trưởng khoa Ngoại Thần kinh, một giáo sư đã ngoài năm mươi tuổi.
"Đã tiến hành gây tê ngoài màng cứng và gây mê toàn thân, các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân hiện đã ổn định."
"Bắt đầu phẫu thuật."
"Dao mổ." Giáo sư tóc hoa râm đã ngoài năm mươi tuổi nhưng tay vẫn vững vàng. Sau khi mở da đầu ra, hộp sọ nhanh chóng lộ ra.
"Máy khoan phá sọ não."
Nhất thời chỉ có tiếng các dụng cụ làm việc trong phòng phẫu thuật, ai nấy đều hết sức chăm chú làm nhiệm vụ của mình.
"Ống hút." Giọng nói của Lục Thanh Thời.
Vu Quy nhanh chóng đưa ống hút qua.
"Chặn mất tầm nhìn tay tôi phẫu thuật rồi." Giọng nói trở nên lạnh hơn một chút.
"..." Vu Quy nhanh chóng lùi lại một bước, tận mắt nhìn thấy mô não của người sống, cô ấy vẫn còn rất sốc, nhất thời quên mất căng thẳng ra sao. Cô ấy yên lặng nín thở, chân thành hi vọng bệnh nhân này sẽ sớm khỏi bệnh.
"Tiểu Lục, khoan dung một chút cho người mới đi. Ai cũng bắt đầu từ giai đoạn này mà, đúng không?"
Đây là câu nói có chút ấm áp duy nhất mà Vu Quy nghe được trong hôm nay. Cô ấy nhìn người lớn tuổi ấm áp này, đôi mắt gần như nóng lên.
"Cảm ơn Trưởng khoa."
Lục Thanh Thời thờ ơ: "Kính lúp."
Y tá dụng cụ kéo kính lúp xuống cho nàng.
"Kẹp phẫu tích."
Ca mổ tiến vào thời khắc mấu chốt, không ai dám sơ suất chủ quan. Phẫu thuật não có một chút sơ sót nào, bệnh nhân không bị liệt cũng bị tàn phế.
Cô ấy đã xem qua phim chụp CT của người lái xe Land Rover, ngoại trừ khối u và các yếu tố khác, rất có thể là nhiễm ký sinh trùng, cụ thể là ký sinh trùng gì thì phải chờ sau khi có kết quả kiểm tra bệnh lý mới biết được.
"Tìm được rồi."
Dưới kính hiển vi, có một chấm trắng mờ nhạt đang nhảy nhót trong mạch máu.
Vu Quy cũng có chút tò mò mà đến gần: "Đây là cái gì?"
Nửa chừng bị người khác kéo vào hỗ trợ, đương nhiên cô ấy không biết rõ thực hư ra sao.
Lục Thanh Thời liếc cô ấy một cái: "Em lại chặn tôi rồi."
"... Em xin lỗi." Vu Quy co người lại giống như một con thỏ bị giẫm phải đuôi.
Giáo sư già cười lên: "Kẹp mạch máu. Không sao cả, người trẻ tuổi muốn xem thì cứ xem đi. Đây là ca bệnh hy hữu."
"Cảm ơn Trưởng khoa!"
Chẳng mấy chốc, cô ấy không thể cười nổi khi con sán dây lợn đầu tiên được gắp ra.
Taenia solium (sán dây lợn) là một trong những loại ký sinh trùng dài nhất. Con này dài khoảng một mét, một nửa nằm trên miếng vải tiệt trùng, một nửa vẫn còn đang uốn éo trong khay chất bẩn. Lục Thanh Thời lấy một cái kẹp khác, kẹp trở lại khay chất bẩn, mặt không đổi sắc.
Còn rất nhiều con trắng trắng mập mập, Vu Quy liếc nhìn một cái mà tê cả da đầu, liên tưởng đến món mì sợi mình vừa ăn hết, bắt đầu buồn nôn.
Sau khi làm sạch những thứ còn sót lại, chuẩn bị đóng hộp sọ.
Giáo sư đặt dao mổ xuống.
"Phần tiếp theo là bộ phận của em tiến hành."
Lục Thanh Thời gật gật đầu, hai người đổi vị trí cho nhau.
Quá trình phẫu thuật cho thấy có nhiều hơn một loại ký sinh trùng trong cơ thể bệnh nhân, hầu hết chúng đều ký sinh bên trong dạ dày.
Mà Ngoại Tổng hợp chính là một trong những chuyên ngành của Lục Thanh Thời.
Các giáo sư trong trường y lúc nào phẫu thuật cũng bị một đám sinh viên vây quanh, vừa làm vừa nói. Nói chung là máu của giáo sư sẽ không trào ra cùng một lúc, trên kính lúp cũng bị mờ. Vu Quy lập tức thất thần, tay chân run lên, tim đập dữ dội. Cô ấy sẽ không bao giờ quên được cảm giác ấm áp và hôi tanh này trong cuộc đời mình.
"Thất thần làm gì, ống hút." Lục Thanh Thời đã quen với việc máu chảy ra trong quá trình phẫu thuật, bình tĩnh dùng băng gạc ấn vào, máu chảy nhanh chóng được cầm lại.
"Vâng, vâng!" Vu Quy tỉnh táo lại, vội vội vàng vàng cầm lấy ống hút, lại đυ.ng phải các dụng cụ trên bàn mổ.
"Thật xin lỗi, em..." Cô ấy đi tới nhặt lên theo bản năng, Lục Thanh Thời hét lên: "Cô đứng sang một bên cho tôi!"
Nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt lo lắng bất an của cô ấy, Lục Thanh Thời lắc đầu, thật sự là mất mặt trước khoa Ngoại Thần kinh rồi.
Không có cô ấy ở bên cạnh vướng chân vướng tay, tốc độ phẫu thuật sẽ nhanh hơn rất nhiều, huống chi nàng không hề chậm một chút nào.
Từng con sán dây lợn bị gắp ra khỏi mạch máu và mô, chất thành đống dày đặc trong khay chất bẩn, cuối cùng thậm chí còn đổi sang một cái thau lớn hơn. Ký sinh trùng màu trắng béo mập bị nhét chung một chỗ, sống sờ sờ giống như một tô mì sợi nóng hổi vừa nấu xong vẫn còn bốc hơi.
Lục Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm: "Gửi bệnh lý đi."
Vu Quy bưng khay chất bẩn, nhìn chăm chú ba giây, thực sự nhịn không được, vội bỏ xuống, lao vào nhà vệ sinh bên ngoài phòng phẫu thuật.
Bác sĩ gây mê nhịn không được, vui vẻ nói: "Này Trưởng khoa Lục, đệ tử ngốc nghếch này của cô có chút thú vị nha."
"Chỉ tự tiêu 4/0." Lục Thanh Thời vừa khâu lại vừa trả lời câu có câu không, "Thích thì cho khoa mấy người đó."
"Này, không được. Khoa Gây mê của chúng tôi không có khả năng thỉnh được vị Phật lớn này, hãy để lại khoa Cấp cứu của mấy người đi."
Khóe môi của Lục Thanh Thời mỉm cười, nàng đặt kim bấm (y tế) vào khay.
"Phẫu thuật kết thúc."
---------------
Tâm sự Editor:
Mình không rành về ngành Y nên tra cứu để dùng đúng thuật ngữ, bạn nào thấy sai thì cứ góp ý giúp mình nha.
Trong khi edit, nếu mình thấy những chương đã đăng có chỗ nào sai, mình sẽ chỉnh sửa lại. Mọi người có nhận thông báo cũng thông cảm giúp mình luôn nha.
Bác sĩ Lục và bác sĩ Vu không phải couple, các loại thuyền lớn bé đừng ra khơi =))))