Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 46. Gặp nàng lần cuối

Thôi Khác đi đến phủ Tướng quân, lão nô mở cửa nhận ra hắn nhưng cũng không dám tuỳ tiện cho vào.

Mới đầu lão tìm cớ Tướng quân cùng phu nhân bận chuyện không tiếp khách, Thôi Khác ở bên ngoài đợi một canh giờ, thái độ cực kì thành tâm, lão bộc do dự đành cả gan đi giúp hắn thông báo một tiếng.

Trong lòng Hà thị vẫn còn tức giận, nghe được chỉ kêu Thôi Khác cút đi. Chân Uyên suy nghĩ một chút vẫn quyết định mở cửa đón khách.

“Oan gia nên giải không nên kết”, mọi người cùng nhau nói chuyện rõ ràng, minh bạch.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Thôi Khác đi vào sảnh lớn, dẫn theo người hầu đem tới lễ vật, bọn họ cùng chủ tử lễ phép hành lễ.

Chân Uyên còn chưa mở miệng, Hà thị đã liếc hắn một cái, lộ vẻ cay nghiệt: "Tiếng nhạc mẫu này của Thế tử, dân phụ đảm đương không nổi. Chân Châu nhà chúng tôi đã ly hôn với ngài, thế tử cúi người đến phủ nhỏ của chúng tôi thật không có gì vui."

Thư ly hôn Thôi Khác còn chưa ký tên, hộ tịch của Chân Châu vẫn chưa xóa khỏi Thôi gia.

Thôi Khác vén áo bào, cung cung kính kính quỳ xuống: "Tiểu tế hôm nay là đến thỉnh tội."

Khóe mắt Chân Uyên lộ ra vẻ ngượng nghịu, đứng dậy đỡ hắn: "Thế tử không cần như thế..."

Hà thị im lặng mỉa mai, lặng lẽ đợi hắn nói tiếp.

Thôi thu lại bộ dạng phục tùng, vẻ mặt xấu hổ: "Châu Châu tức giận bị thương, nửa đêm chạy về nhà mẹ đẻ, là con nhất thời không lựa lời nói vu khống nàng, xin nhạc phụ nhạc mẫu trách phạt."

"Tiểu Thôi a..." Chân Uyên bất lực thở dài.

Âm thanh Hà thị cười lạnh, giọng điệu giễu cợt mỉa mai: "Thế tử đừng nói như vậy, thật sự là muốn gϊếŧ chết hai trưởng lão chúng tôi. Chân Châu nhà tôi trong mắt người ngoài chỉ là bao cỏ phóng túng, không thể hiểu được lo nước thương dân là gì, thật vất vả làm chuyện tốt còn bị phu quân không biết tốt xấu chỉ trích."

Nói xong Hà thị đã ứa nước mắt: "Nó là ngươi cho tám người khiêng kiệu lớn nở mày nở mặt lấy về nhà, lúc này mới được bao lâu, ngươi nói mình đầu óc phát sốt hối hận cưới Châu Châu nhà chúng ta. Chân Châu đáng thương trong bụng còn mang con của ngươi, nếu ngươi ngay từ đầu chướng mắt nó sao lại giả quân tử chịu trách nhiệm cái gì, lừa gạt đôi vợ chồng già chúng tôi đem khuê nữ duy nhất gả cho ngươi!"

Thôi Khác hối hận vô cùng, nhất là câu "Cưới nàng là sai lầm" kia, nghĩ đến chuyện đó đối tâm lý Chân Châu, nhất định tạo thành thương tích không nhỏ.

Thôi Khác dập đầu chạm đất đến nỗi phát ra tiếng: "Mọi chuyện đều là lỗi của con, là con không điều tra ngọn nguồn đã hiểu lầm Châu Châu, cãi nhau lại nói lời làm nàng đau lòng, mong nhạc phụ nhạc mẫu cho con cơ hội bù đắp cho Chân Châu."

Tiếp đó hắn lại bổ sung: "Con không có hối hận khi cưới nàng, con một mực thích nàng, cưới nàng có nguyên nhân vì trách nhiệm, nhưng hơn nữa là động tâm với nàng, con muốn thử sống cùng nàng."

Nếu thật sự muốn đứa bé, nữ nhân nào mà không thể sinh, còn nhiều người trèo cao muốn đem nữ nhi đưa vào An quốc công phủ.

Cho đến khi mâu thuẫn xảy ra, Thôi Khác cuối cùng nhìn thẳng vào nội tâm của mình, hắn trước khi thành hôn đã bị Chân Châu hấp dẫn.

Nàng thẳng thắn, bộc trực, khác hẳn với tính tình người thường, giống như mọt con cá nhỏ hoạt bát, tung tăng trong cuộc đời hai mươi năm yên bình của hắn.

Khi một nữ nhân có thể chi phối nam nhân vui sướиɠ buồn giận thì nàng trong lòng hắn đã hoàn toàn khác biệt.

Chân Uyên nắm chặt chén trà, thở dài nặng nề: "Tiểu Thôi, vẫn là thôi đi, Chân Châu nhà chúng ta không hợp với ngươi."

Chân Châu trở về không chịu nói gì cả, không ngừng rơi lệ thút thít, Hà thị chậm rãi dỗ dành nàng mới biết rõ ràng đầu đuôi sự tình.

Chân Châu được nuông chiều lớn lên, sau khi lấy chồng tính nết cũng không hề thu lại, Trưởng Công chúa cao ngạo, trong mắt dung không được cát, mẹ chồng nàng dâu tất nhiên là một phen gà bay chó chạy.

Lại thêm Thôi Khác công vụ bề bộn, nguyên tắc hà khắc, Chân Châu đã quen thích làm gì thì làm, Thôi Khác bên ngoài không để ý nhưng trong lòng sớm đã sinh ra bất mãn, cuồn cuộn sóng ngầm, hai người mâu thuẫn bộc phát sớm muộn sẽ có một ngày như thế.

Hà thị dùng khăn tay lau lau khóe mắt, thu lại bộ dáng mạnh mẽ lại đổi sang dáng vẻ từ mẫu ân cần khuyên nhủ: "Thế tử tuấn tú lịch sự, tiền đồ tốt đẹp, lo gì tìm không thấy nữ lang như ý? Chân Châu nhà chúng tôi tùy hứng ngang bướng, thực sự không phải là một chủ mẫu tốt. Trước kia chúng tôi gả châu châu đi ra ngoài là hi vọng nó tách rời phụ mẫu có thể trưởng thành, trải qua việc này chúng tôi cũng không ôm hi vọng nữa, nữ nhi bình an khỏe mạnh mới là tốt nhất. Vợ chồng già chúng tôi còn dành dụm được một phần lớn có thể nuôi sống nó hơn nửa đời người. Sau này chúng tôi mất đi thì vẫn có đứa bé bên cạnh, không còn lẻ loi hiu quạnh, chỉ mong Trưởng Công chúa có thể giơ cao đánh khẽ đừng đến cướp đứa bé này."

Trong lòng Thôi Khác cảm thấy rất hổ thẹn, trước khi thành hôn Thôi phu nhân biết được Chân Châu mang thai cũng không muốn cưới nàng, cố ý chờ sinh hạ đứa bé lại lấy hoàng quyền cướp người.

Thôi Khác cảm thấy chuyến này không ổn, lại một lòng một dạ với Chân Châu, hắn kiên trì cầu hôn mới có việc oan gia đối đầu thành hôn.

Bây giờ đứa bé hay mẫu thân đứa bé thì hắn đều không muốn buông tay, đang suy nghĩ làm sao thuyết phục phụ mẫu Chân Châu.

Hà thị cho rằng Thôi Khác do dự lại tiếp tục nhượng bộ: "Sau khi ly hôn, Thế tử có thể cưới được quý nữ vọng tộc, chủ mẫu tương lai nếu lo lắng đứa bé của Châu Châu có chỗ uy hϊếp, sợ tương lai trở về Thôi gia nhận tổ quy tông tranh đoạt gia sản. Chờ cha Chân Châu tuổi già về hưu, người một nhà chúng ta có thể trở về Nhạn Môn, rời xa Trường An, cam đoan không quấy rầy Thế tử một nhà vợ hiền tử hiếu, đoàn viên mỹ mãn."

Chân Uyên phụ họa: "Phu nhân nói đến có lý, Thế tử hay là trở về đi."

Vợ chồng Chân Uyên kiên quyết như thế, Thôi Khác cảm thấy bất lực vô cùng, vẫn quỳ xuống đất không dậy nổi, nhớ tới hôm qua cùng Thẩm Diệu cho nói chuyện, hắn dập đầu mấy cái vang thành tiếng, chấp nhất nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu có ý tốt, Thôi Khác xin nhận, nhưng chuyện này trong lòng tiểu tế không nghĩ tới. Cái khác tiểu tế không cần phải nhiều lời nữa, chỉ xin nhạc phụ nhạc mẫu xem xét con và Chân Châu đã ở với nhau khoảng thời gian lâu như vậy, để cho con gặp lại nàng một lần nữa."

Hắn nói: "Dù là ly hôn, cũng cho vợ chồng chúng con gặp nhau lần cuối!"

Chân Uyên và Hà thị hai mặt nhìn nhau, lấy ánh mắt khẩu hình trò chuyện một hồi, chần chờ đồng ý.

Cởi chuông phải do người buộc chuông, ngoài miệng Chân Châu nói ly hôn nhưng trong lòng vẫn là mười phần thương tâm, ý đã quyết, có thể hoàn toàn nói rõ là tốt nhất.