Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 44. Kiều quy kiều, lộ quy lộ *

( *: diễn tả chuyện 2 người không thể đi chung 1 đường làm chung 1 chuyện mà phải nghiêm ngặt phân chia ra. Gần nghĩa với câu Nước sông không phạm nước giếng)

Thúy Nha theo lời Chân Châu, sáng sớm đến Thôi phủ đưa đồ cho Thôi Thế tử.

Người hầu dẫn nàng tiến vào thư phòng, Thúy Nha lén liếc mắt nhìn lên, thấy Thôi Khác đang ngồi trên ghế đàn hương sau án thư, khuôn mặt hắn tái nhợt, mí mắt xanh đen, dường như một đêm chưa ngủ.

Thúy Nha theo quy củ hành lễ, Thôi Khác liếc nàng một cái, ánh mắt lướt qua thộp gấm trên tay Thúy Nha, cất giọng khàn khàn hỏi: "Nàng bảo ngươi tới đây có việc gì?"

Thái độ Thúy Nha kính cẩn: "Nương tử lệnh nô tỳ đưa vài thứ cho thế tử."

Thôi Khác dùng đốt ngón tay gõ gõ án thư, ra hiệu cho Thúy Nha đưa hộp đến.

Thúy Nha do dự một hồi, nhớ lại lời Chân Châu dặn đành cắn răng đáp lời: "Nương tử kêu nô tỳ đưa từng cái cho Thế tử."

Vừa mở hộp gấm ra, Thúy Nha đặt một xấp ngân phiếu lên bàn, nhỏ giọng nói: "Thế tử, đây là 8,200 lượng bạc, tám tờ ngàn lượng, hai tờ trăm lượng, nương tử xin ngài nhận lấy."

Thôi Khác không nhận cũng không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Thúy Nha.

Thúy Nha rụt đầu, nhắm mắt nói: "Nương tử nói trở về sau khi ngẫm lại tự biết không nên mạo muội muốn nhà chồng chi tiêu số tiền lớn như vậy, ai làm nấy chịu, tiền này lẽ ra trả lại choThôi gia."

Thôi Khác im lặng, hai đầu lông mày như phủ lớp băng sương, môi mỏng hắn nhếch lên đè nén tức giận.

Thúy Nha lại lấy ra hai tờ giấy, là bằng chứng quyên góp tiền của Như Ý Phường và Trân Bảo Các, phía trên đều ghi năm ngàn lượng, có đóng dấu chính thức của triều đình.

Thần Châu đại hạn, triều đình văn võ bá quan nhao nhao giúp tiền tương trợ, Trường An không ít thương hộ cũng tham dự quyên tiền lần này, Thúy Nha đưa ra hai tờ giấy quyên tiền của cửa hàng cũng không lạ, khiến người ta kinh ngạc chính là tại sao lại xuất hiện trên tay nàng.

Thôi Khác mơ hồ nhận ra gì đó.

Thúy Nha chậm rãi nói: "Hai cửa hàng này là của hồi môn phu nhân cho nương tử, nương tử không quản lý nên để phu nhân lo liệu. Nương tử bên ngoài mua quần áo đồ trang sức tiêu xài tám ngàn lượng thật ra là đem bạc quyên cho quan phủ, thêm hai ngàn lượng là tiền riêng, phu nhân sợ nương tử phung phí nên cho tiền nàng cũng không nhiều. Chi tiêu ngân lượng Thôi gia đúng là nương tử hờn dỗi Quốc công phu nhân nhất thời hành động theo cảm tính, nhưng dù sao cũng là hành thiện tích đức, mong rằng Thế tử không để ở trong lòng."

Ngoài mặt Thôi Khác vẫn bình tĩnh nhưng trong tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm, hắn cụp mắt xuống, trong mắt tỏ vẻ hối hận và hổ thẹn.

Thúy Nha chỉ coi như nhìn không thấy, nghĩ đến bộ dáng Chân Châu khóc lóc thảm thương nàng nhịn không được căm giận vài câu: "Nô tỳ từ nhỏ đi theo nương tử cùng nhau lớn lên, nàng mặc dù không so được những quý nữ thông tuệ nhàn nhã nhưng tuyệt đối không phải người hồ đồ không phân biệt đúng sai. Hôm đó là nô tỳ sai người đi tới Như Ý Phường và Trân Bảo Các, An quốc công phủ là dòng dõi cao quý nhưng Trường An không thiếu hoàng thân hào tước . Bình thường nữ lang mua đồ, bên trong sẽ sai người ra tiếp, nào có người kêu rõ họ tên chưởng quầy, chưởng quầy người ta gặp nhiều khách hàng, cũng không phải chủ nhân người bình thường sao có thể gọi đến."

"Nô tỳ mỗi ngày hầu hạ nương tử, ngài có thể nhìn thấy trang sức y phục của nàng, ngoại trừ ngài mua thêm nàng hầu như không mua thứ gì quí báu."

Còn có một câu, Thúy Nha đè xuống không nói, ở chung với người như nương tử không thể nghe những gì nàng nói, chỉ có thể nhìn những gì nàng làm.

Thôi Khác ngày thường tra án, xử án cẩn thận tỉ mỉ, giọng nói và vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này hắn bị một lời nói của Thúy Nha chắn đến á khẩu không trả lời được.

Hắn đối với Chân Châu nếu nói không có một chút thành kiến trước khi thành hôn đúng là không có khả năng.

Dù sao cũng biết nhau nhiều năm, lời nói và việc làm của nàng tại Trường An như thế nào mọi người đều rõ như ban ngày.

Mặc dù hắn không tính toán những chuyện xấu ngu xuẩn của nàng, nhưng trong lòng hắn nhận định nàng chính là người không có đầu óc, tính tình thẳng thắn.

Chân Châu có cách làm suy nghĩ như vậy là Thôi Khác tuyệt đối không nghĩ tới, nhớ lại tối hôm qua hai người tranh chấp, Thôi Khác hối hận nói ra nhiều như vậy lại không chịu tra rõ đã làm nàng thất vọng.

Ánh mắt của hắn dịu dàng một chút, thấp giọng hỏi thăm: "Châu Châu vẫn ổn chứ?"

"Thế tử hỏi về chuyện gì?"

Vẻ mặt Thúy Nha cứng đờ như gỗ, thẳng thừng mà nói: "Nếu như hỏi thân thể thì không được tốt, hai chân nương tử đều bị thương phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi, đứa bé trong bụng cũng bất ổn, gần đây đều phải uống thuốc dưỡng thai. Nếu như hỏi tâm tình, có phu nhân chăm sóc cho nàng, không còn giống như trước đó tự mình ở trong nội viện sầu não uất ức, miễn cưỡng vui cười."

Nói đến đây, Thôi Khác càng xấu hổ vô cùng, người phụ nữ có thai kiêng kị tâm trạng thất thường, hắn chỉ lo tức giận lại không bận tâm cảm giác của nàng, ngày thường công vụ bề bộn càng không thể có nhiều thời gian đưa nàng dạo chơi.

Cổ họng Thôi Khác nghẹn lại, không lưu loát mà nói: "Vậy hãy để Chân Châu ở chỗ nhạc phụ nhạc mẫu một thời gian, ta có rảnh sẽ đến đón nàng về."

"Thế tử..."

Thúy Nha muốn nói lại thôi, chậm rãi từ trong hộp lấy ra một phong thư: "Đây là nương tử muốn tự mình đưa cho ngài lại không tiện đến đây nên để nô tỳ thay nàng đưa đến."

Chân Châu không có học vấn gì lại còn viết thư, trong lòng Thôi Khác vừa lo vừa mừng, mặc kệ là mắng hắn hay là giận dỗi hắn đều chịu đựng.

Bên trên phong thư không có chữ, Thôi Khác xé phong bì ra đọc.

Đập vào mắt là ba chữ "Thư hòa ly" to đùng làm hắn giật mình, lại xem đoạn dưới, đơn giản là lí do giải thích thông thường.

"Gắn bó không hợp, tưởng là ân oán kiếp trước.

Hai lòng khác biệt, khó có thể một lòng, chỉ mong từ biệt, mỗi người mỗi ngả". .

Lại có thêm dòng "Nguyện lang quân sau khi chia ly, cưới được vọng tộc chi nữ, vợ chồng tôn trọng, kéo dài dòng dõi " .

Kiểu chữ thanh lệ nhỏ nhắn chắc là người nhà viết giùm, chỉ có kí tên phía dưới không hợp quy tắc, có thể nhìn ra là bút tích của Chân Châu.

Thôi Khác trang giấy nhẹ như xách cục đá nặng ngàn cân, thân hình của hắn run rẩy một chút, rất nhanh lại bình ổn đứng thẳng, từng chữ nói ra, kiên định phản đối: "Ta không đồng ý!"

Thúy Nha nghe theo gật đầu: "Đây là chuyện của ngài, nô tỳ không dám xen vào. Nếu như nương tử khăng khăng, lão gia nhà chúng tôi sẽ dâng sớ lên triều, mời Thánh thượng phán quyết ly hôn."

Chân Uyên làm Tướng quân thống soái đã canh giữ biên cương nhiều năm, không có công lao cũng cũng có khổ lao, vì ái nữ cầu hôn nhân tự do vẫn là không thành vấn đề, mặc dù An Quốc công phủ có quyền uy thế nào đi nữa.

Sắc mặt Thôi Khác từ tái nhợt chuyển thành trắng bệch, trên trán và lòng bàn tay đều thấm mồ hôi lạnh, bờ môi khép mở, bất lực nói không nên lời.

Thúy Nha thi lễ chuẩn bị chào từ giã, giật mình nhớ tới chuyện gì lại khách khí thì thầm nói: "Thế tử trước khi thành hôn có tặng sính lễ, ít ngày nữa nương tử sẽ phái người đưa về quý phủ, trân bảo đồ vật phần lớn nguyên xi không động, chỉ có đồ trang sức có chút hư hại, sẽ đổi thành hiện ngân trả lại."

“ Kiều quy kiều, lộ quy lộ”, Chân Châu tính toán rõ ràng như vậy, Thôi Khác phất phất tay, Thúy Nha khom người lui ra.

Đợi cửa khép lại, hắn cầm giấy ly hôn bị vò nát, trên khóe mắt một giọt lệ rơi xuống.

P/S: Cỡ chữ này có nhỏ quá không mấy bà, để tui sửa lại cho dễ đọc