Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 28: Về nhà thật tốt

Sau khi thành thân ba ngày, Thôi Khác đã đánh thức Chân Châu từ sáng sớm, chuẩn bị thật tốt quý lễ, ngồi lên xe ngựa cùng nhau tới Trấn Nam tướng quân phủ.

Phỉ Thúy và Mã Não, đêm Thôi Khác từ Sướиɠ Hoan Lâu đưa Chân Châu trở về liền đuổi họ đi đến ngoại viện làm việc, Phỉ Thúy cúi đầu thuận theo, Mã Não còn không cam lòng, lẳиɠ ɭơ phô trương muốn ở lại thêm một chút.

Thôi Khác cùng Chân Châu giày vò gần như cả đêm, thực sự không có lòng dạ nghĩ tới bọn tỳ nữ, liền gọi người tới kéo chúng đi.

Trong nội viện thanh tịnh, Chân Châu cũng không còn biểu cảm gì, vào ngày trở về, nàng ăn mặc xinh đẹp sáng sủa, vui vẻ trở về nhà cùng Thôi Khác.

Hai nhà cách nhau không xa, chỉ cách hai ba dãy nhà đã đến, Chân Uyên và Hà thị sớm biết được tin tức, háo hức chờ trước cửa.

Màn xe vén lên, Thôi Khác đỡ Chân Châu xuống xe, Chân Châu hất tay của hắn ra, ta cầm váy lon ton chạy tới ôm Hà thị nước mắt rưng rưng: "Nương..."

Hà thị mấy ngày không gặp nữ nhi, trong mắt cũng ngân ngấn nước. Tiểu nha đầu vô tâm, ngày xuất giá dặn dò nhiều thêm vài câu nó còn không vui, đến nhà chồng ở mấy ngày lại hiểu chuyện hơn nhiều.

Hà thị sờ sờ gương mặt ửng hồng của Chân Châu, trong mắt trìu mến, trên miệng quát khẽ: "Đã là người có thai, còn lỗ mãng như thế."

Nói xong quay sang Thôi Khác khách khí cười một tiếng: "Châu Châu không hiểu chuyện, làm thế tử chê cười."

Thôi Khác cúi đầu, thái độ kính cẩn: "Châu Châu nóng lòng nhớ mẹ, là con không giữ chặt nàng."

Xong lại quay sang hành lễ với hai vị trưởng bối: "Nhạc phụ nhạc mẫu gọi con là Thôi Khác hoặc Mộng Chi là được rồi."

Thôi Khác tuổi nhỏ đã thành danh, làm quan thanh liêm, ở trong triều Chân Uyên đối với hắn có chút ngưỡng mộ.

Bây giờ hắn lại là con rể nhà mình, hắn vẫn không kiêu ngạo nóng nảy, không tự ti, Chân Uyên càng nhìn càng hài lòng, vỗ vỗ bả vai Thôi Khác, gật đầu cười to: "Được, được, Tiểu Thôi lần đầu tiên tới phủ, nhạc phụ đã chuẩn bị vài vò rượu ngon, bây giờ chúng ta không say không về!"

Thôi Khác chắp tay tạ ơn, nhạc tế hai người nhanh chân bước vào trong phủ.

Hà thị phía sau nhìn theo bóng lưng Chân Uyên giận lẫy, cười với Chân Châu trêu ghẹo: "Cha đúng là kiêu binh, đối với ai đều như quen thuộc."

Chân Châu liếc nhìn Thôi Khác, hững hờ nhìn phong cảnh hành lang, từ đáy lòng nói ra một câu: "Thôi Khác, cùng với mẫu thân hắn còn không giống nhau."

Nhắc đến mẫu thân Thôi Khác, Hà thị nhíu mày, lo âu nắm chặt tay Chân Châu: "Châu châu, mẹ hắn làm khó dễ con sao?"

Nghĩ lại chén trà mẹ chồng không tiếp, nghĩ lại hai tỳ nữ xinh đẹp đầy đặn kia, Chân Châu đối với Thôi phu nhân bất bình không chỉ có một chút, nhưng chính mình cũng có lỗi, hờn dỗi Thôi Khác nên đến trễ, còn đi Sướиɠ Hoan Lâu gọi tiểu quan.

Chân Châu không dám nói thật với Hà thị, nên đành vỗ vỗ bụng, cười ha hả qua loa: "Nương ngươi yên tâm đi, con còn mang thai cháu của bà ta, “không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật”, trưởng công chúa nhìn con không thuận mắt, cũng đâu thể bắt con làm gì."

Hà thị vội vàng giữ chặt tay Chân Châu đang đập loạn, trách mắng: "Cẩn thận một chút."

Bà nắm tay Chân Châu, không yên tâm căn dặn: "Tuy nói như thế, nhưng nhà chồng không thể so với nhà mẹ đẻ, Châu Châu con cũng không thể quá tùy hứng."

"Biết rồi biết rồi!" Chân Châu gật đầu như giã tỏi, cặp mắt to tròn trong suốt thấy đáy, biểu lộ cực kì chăm chú .

"Nương không yên lòng có thể hỏi Thôi Khác, con đến nhà họ rất ngoan!"

Hà thị bị nàng nhí nha nhí nhảnh chọc cười, trong lòng vẫn không tin lắm, gõ vào trán nàng hai cái: "Con đừng gạt nương là được."

"Không có, không có..."

Chân Châu hoạt bát thè lưỡi, bẻ ngón tay nói: "Con muốn ăn bánh bột ngô, gà rừng nướng, thỏ rừng con, thịt lợn quay sống..."

Hà thị lộ rõ yêu thương: "Được, ta liền phân phó nhà bếp làm cho con, hôm nay đều là món con thích ăn."

Chân Châu khoa tay múa chân nhảy cẫng: "Nương, về nhà thật tốt!"

——

Một bữa tiệc thịt rượu ăn vào buổi trưa, chim yến mệt mỏi, ve kêu ồn ào.

Trong sảnh đưa tới chậu đá, trời rất nóng, thời gian Chân Châu mang thai đã hơn ba tháng, người không còn nôn nhiều, khẩu vị so với lúc trước tốt hơn, một bữa cơm ăn đến bụng nhỏ no căng, thoải mái híp mắt khen ngợi, ổ vàng ổ bạc không đuổi kịp ổ nhỏ nhà mình.

Rượu của bắc địa Nhạn Môn chính tông Trúc Diệp Thanh, do đồng liêu cũ của Chân Uyên gửi tới, lúc vào miệng vị cay nồng, rất dễ say. Thôi Khác uống hết bát này tới bát khác, bất tri bất giác trên mặt thoáng nhiễm một tầng đỏ hồng, người đã say chuếnh choáng.

Chân Uyên trở lại Trường An khó được cùng người đối ẩm, trong lòng hào hứng, giơ lên bát sứ còn muốn cùng Thôi Khác uống rượu, Hà thị ở bên khuyên nhủ: "Được rồi, Châu Châu đợi chút nữa còn về, chàng kiềm chế một chút."

Chân Uyên gật gù đắc ý, ngượng ngùng nhìn Hà thị cười cười, nhìn thấy Chân Châu đối diện đang cúi đầu nhắm mắt ngủ gật, ngày mùa hè nắng chiếu qua cửa sổ, nhẹ nhàng ánh lên thân nàng.

Khuôn mặt nhỏ trắng muốt, bờ môi hồng hồng, vừa tươi đẹp bên trong còn mang theo ba phần ngây thơ. Lúc vừa ra đời là một cái bánh bao nhỏ xinh xắn, đảo mắt đã thành phu nhân nhà người ta, trong lòng Chân Uyên bùi ngùi không thôi.

Chân Châu từ nhỏ bị nuôi đến lưu manh, ở Nhạn Môn kia chưa từng làm chuyện đứng đắn, bàn về đánh chim bắt cá, trộm vặt thì nàng thành thạo nhất.

Mà Thôi Khác, là loại con ngoan nhà người ta, xuất thân tốt, học vấn tốt, làm quan cũng tốt.

Chân Uyên là đàn ông thô lỗ, nhưng trong lòng biết rõ nữ nhi và Thôi Khác ngoại trừ tướng mạo xứng, phương diện khác thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Khuôn mặt già nua ngượng ngùng, Chân Uyên mượn mấy chút rượu nói ra lời trong lòng: "Tiểu Thôi, con cưới Châu Châu nhà chúng ta, là Chân gia chúng ta trèo cao, nếu không phải Châu Châu có thai, bởi vì chuyện xưa của hai đứa, chúng ta cũng sẽ không đồng ý gả nó cho con. Châu Châu ham chơi tùy hứng, ở Thôi gia một thời gian ngắn sợ nó khó mà đứng đắn, mong hiền tế thông cảm chỉ giáo thêm."

Thôi Khác cung kính đáp: "Có thể lấy được Châu Châu là phúc khí của con, xin nhạc phụ nhạc mẫu yên tâm."

Chân Uyên nghiêm túc nói tiếp: " Chân gia ta mặc dù là dân thường lập nghiệp, không so được Thôi thị các người công tước thanh cao quý giá trăm năm, nhưng Chân Uyên ta chỉ có một nữ nhi, nếu Châu Châu ở Thôi gia các người bị bắt nạt, ta và phu nhân nhất định không đồng ý, cho dù vứt mạng già, cũng sẽ mang Châu Châu trở về."

Nét mặt Thôi Khác nghiêm nghị: "Tiểu tế đã rõ."