Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 8: Không có hứng thú với hắn

Chân Uyên phái người đi điều tra chuyện ở Sướиɠ Hoa Lâu, nhưng mật thám trở về bẩm rằng kĩ quan và người hầu trong lâu quá kín tiếng, ép buộc hay dụ dỗ cũng vô ích, chỉ sợ đã bị quý nhân dặn dò ngậm miệng.

Chân Châu không có đầu óc mà làm chuyện này, đi Sướиɠ Hoan Lâu nghe ngóng, người trong lâu cũng không bị phủ tướng quân mua chuộc được, vị quý nhân này vô cùng khả nghi, sợ là thân phận quyền thế cũng cao hơn so với Chân gia.

Mật thám lại dò hỏi người bán hàng rong bên ngoài, người đó cũng có cặp mắt tinh tường, nói là nhìn thấy Thôi thế tử An quốc công phủ có vẻ như cũng qua một đêm ở trong lâu.

Hơn nữa Thôi thế tử từ cửa sau đi ra trước, nương tử nhà Chân Tướng quân sau đó cũng đi ra sau. Chỉ là mỗi người đi một hướng, hai người cũng không gặp nhau.

Buổi chiều Chân Uyên đem việc này nói cho Hà thị nghe, Hà thị suy nghĩ, có thể là Chân Châu bị Thôi Khác bắt nạt cũng nên.

Nghĩ đến ân oán của hai đứa bé trong quá khứ, gặp mặt như nước với lửa, Chân Châu chưa từng liếc mắt nhìn Thôi Khác, Thôi Khác cũng là mắt cao hơn đỉnh, chướng mắt nàng học thức nông cạn, nói Chân Châu thô tục.

Hà thị suy nghĩ một lát, lệnh cho người hầu đến hậu viện thông báo Chân Châu một tiếng, bên này chuẩn bị điểm tâm sữa trâu, gọi nàng tới ăn khuya.

Kì thực là muốn nghe xem nàng có ý gì với Thôi Khác.

Nếu là nữ nhi thật sự bị bắt nạt, dù đắc tội không nổi An quốc công phủ cùng Vĩnh Gia trưởng công chúa, phủ tướng quân này cũng phải tìm bọn họ đòi công đạo.

Hà thị đợi rất lâu, chỉ thấy người hầu trở về một mình, nói là tiểu nương tử ăn cơm trưa đã ngủ một giấc dài, còn chưa tỉnh ngủ, Thúy Nha vào phòng thông báo, ngược lại bị tiểu nương tử mắng một chập.

Hà thị thở dài. Chân Châu lười nhác, lại hay cáu giận, ngủ không ngon giấc cũng không để ý đến cái gì, cha mẹ gọi cũng vô dụng, thật sự là tiểu nha đầu bị chiều hư.

Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, Hà thị mới nhìn thấy Chân Châu, nhìn nàng tinh thần tốt hơn nhiều, mặc một bộ váy dài màu san hô, dáng người đẫy đà, xinh đẹp linh động.

"Nương, Châu Châu đến dùng cơm trưa cùng người!" Mới vào tới cửa sân đã nghe tiếng nàng hét to, tỳ nữ đang làm việc cũng không khỏi ngạc nhiên, mọi người đều cùng nhau che miệng cười.

Tiểu nương tử từ nhỏ đến lớn đều đáng yêu như thế.

Chân Châu chạy chậm bay nhào tới, Hà thị đỡ được nàng, vỗ vào trán nàng một cái: "Không phải là con heo sao, tối hôm qua nương kêu con tới, giữa trưa hôm nay con mới tới, thật lười biếng."

Hà thị kéo Chân Châu ngồi xuống bàn ăn bên cạnh, lo lắng hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy, hôm qua trở về con lại ngủ lâu như thế?"

Chân châu gãi đầu một cái, không dám giương mắt nhìn Hà thị, chỉ cúi đầu bưng chén nước trà bên cạnh uống, nói qua loa: "Thân thể con có chút không thoải mái, hiện tại đã tốt."

Mắt nàng nhìn trên bàn vừa đưa tới mấy thứ đồ ăn ngon miệng, nũng nịu đổi chủ đề: "Nương, con đói chết rồi, tranh thủ thời gian ăn cơm đi."

Chân Uyên về Trường An, sau đó thống lĩnh chức vụ Bắc Nha Cấm Quân, đóng quân cung thành phía bắc, chức trách chủ yếu là bảo vệ Hoàng đế và Hoàng gia. Bình thường trừ những ngày nghỉ, Chân Uyên đều đi sớm về trễ, phần lớn ở trong phủ đều là Chân Châu ăn cơm cùng Hà thị.

Thường ngày trên bàn cơm tiểu nha đầu líu ríu mãi, hôm nay ngược lại rất an tĩnh, một bát cơm, một chút đồ ăn, ăn thật lặng lẽ.

Dường như nàng đang giấu giếm gì trong lòng.

Hà thị mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cũng không ép hỏi, trong bụng đang cân nhắc ngôn từ, thản nhiên nói chuyện phiếm: "Châu Châu, nghe nói Thẩm Diệu tôn nữ nhà Thẩm tướng công, đoan ngọ năm nay muốn cùng Thôi thế tử An quốc công phủ nghị hôn."

Thẩm Diệu chính là cô nương “sủa” bậy năm đó ở An quốc công phủ, Chân Châu chính là bị bọn quý nữ này ức hϊếp.

Dám "Sủa" còn sợ bị đánh, bị Chân Châu cầm giày ném vào mặt, còn khóc lóc chạy tới nhờ Thám Hoa biểu ca tới làm cứu binh.

Chân Châu khó chịu, ngay cả biểu ca nàng ta cũng ném giày vào mặt, sau đó bị phụ thân quở trách sinh lòng oán hận, đẩy Thôi Khác xuống nước, làm nàng suýt nữa hại chết hắn.

Không có Thẩm Diệu, nàng và Thôi Khác không liên quan gì đến nhau, cùng lắm chỉ là người qua đường mà thôi.

Chính là vì Thẩm Diệu này nên mới xảy ra những chuyện sau đó, dẫn đến việc An quốc công phủ cùng Trấn Nam Tướng Quân phủ mấy năm nay không còn hợp nhau.

An quốc công cùng Vĩnh Gia trưởng công chúa, hiện tại đυ.ng phải cha nương nàng, vẫn là đi đường vòng mà khịt mũi coi thường, là quân phủ nuôi dạy con cái không có đầu óc.

Con cái không dạy, phụ mẫu chi tội. Mấy năm nay Chân Châu ít ra bên ngoài, nhưng trong lòng nàng cũng biết, nàng là trò cười của bọn quý nữ Trường An, cả phụ mẫu đều bị chế giễu ngay cả đứa bé cũng quản giáo không tốt.

Chân Châu đối với Thẩm Diệu cho không có ấn tượng tốt gì, cho dù Thẩm Diệu bây giờ là đại tài nữ danh chấn Trường An, đoan trang văn nhã, là đối tượng mẫu mực mà rất nhiều nữ tử học tập, bắt chước.

Nhưng ở trong lòng Chân Châu, nàng ta vĩnh viễn là đầu têu đi khing thường người khắc, tiểu cô nương tròng mắt sinh ra ở trên đỉnh đầu, mà Thôi Khác chính là đồng lõa của tiểu cô nương này.

Chân Châu trầm mặc một hồi, sau đó ăn một miếng cơm, lên tiếng khen: "Biểu muội biểu ca, một đôi họ hàng thanh cao, phối thành vợ chồng rất tốt!" Cũng đừng chạy ra ngoài mang đến tai họa cho những người khác.

Lời nói nàng không dễ chịu cho lắm, trong giọng điệu cũng không có chút ghen tị nào, tiểu nha đầu này tâm tư càng ngày càng khó đoán, Hà thị thẳng thắn hỏi: "Châu Châu, con cảm thấy Thôi thế tử thế nào?"

Thế nào, cái gì thế nào?

Trái tim Chân Châu bỗng nhiên nhảy lên một cái, chuyện tối ngày hôm qua trong phủ không có khả năng tra ra, nàng đã đưa vài thỏi vàng cho chưởng quầy, hiển nhiên là Thôi Khác đã dặn dò người bên trong lâu.

Có lẽ là nghe được một chút tin đồn, nhưng không có chứng cứ Chân Châu cũng không sợ, ra vẻ trấn tĩnh nhìn về phía mẫu thân, lắc đầu chậm rãi nói: "Không có gì, con đối với hắn không có hứng thú."

Lời nói này là thật lòng, gia thế Thôi Khác phức tạp, sinh hoạt nhất định rất mệt mỏi.

Chân Châu không nghĩ tới đi tranh đoạt vũng nước đυ.c này. Mấu chốt là nàng muốn lội, Thôi gia cũng không có khả năng coi trọng nàng nha.

Chân Châu đối với loại thế gia cao cao tại thượng môn hộ chẳng thèm ngó tới.

Hà thị nhìn vẻ mặt Chân Châu có chút khác biệt, nhưng ngôn ngữ không giống làm bộ, nhất thời trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn, chỉ nghe Chân Châu nói tiếp: "Con cảm thấy Từ Lăng vẫn rất tốt, nhà chúng ta có thể chiêu hắn về làm rre."

Từ Lăng, tân khoa Trạng Nguyên, một khối bánh trái thơm ngon vừa ra lò ở thành Trường An, người bên ngoài làm mai cho hắn nhưng hắn đều cự tuyệt, chiêu hắn tới cửa ở rể đúng là khó khăn.

Hà thị gắp một miếng cá chép hoa đào bỏ vào chén Chân Châu, nhẹ nhàng trấn an: "Ăn cơm trước đi, chung thân đại sự của con, nương sẽ giúp con lựa chọn."