Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 6: Nhưng ngươi thao rất dễ chịu

Ngày hôm sau Chân Châu ngủ một giấc đến giữa trưa, vốn cho rằng Thôi Khác sớm nên phủi mông bỏ đi, không nghĩ tới hắn còn rất tốt bụng ở trong phòng chờ nàng tỉnh lại.

Hẳn là hắn đã tắm rửa qua, trên người khoác áo choàng xanh, ngồi ở cửa sổ thưởng thức tách trà.

Ngày xuân chiếu qua khung cửa sổ, mặt hắn uy nghiêm, thần sắc lãnh đạm, rất có vài phần tiên phong đạo cốt ôn nhuận lạnh lùng.

Rất khác so với lang quân tối qua kéo eo nàng càn quấy cả đêm, nếu không phải trong huyệt nàng vẫn còn đau, nàng đã nghĩ đêm qua bị thao đều là một giấc mộng xuân không chút dấu vết.

"Tỉnh rồi à?" Thôi Khác nghe thấy tiếng xột xoạt liền quay đầu nhìn sang.

Chân Châu muốn nói chuyện, phát hiện giọng nói mình khàn khàn, nhìn chằm chằm tách trà trong tay hắn.

Thôi Khác hiểu ý, rót một tách trà đưa tới, Chân Châu không chút khách khí, liền cầm tay của hắn ừng ực ừng ực một hơi uống xong.

"Còn muốn..." Nàng đã nói chuyện được, giọng dịu dàng khàn khàn, ý nghĩa lời nói mập mờ.

Còn muốn cái gì? Cũng không thể nói cho đầy đủ.

Thôi Khác nghe được dưới thân xiết chặt, tay cầm tách trà bằng sứ run lên, lại rót thêm hai tách đút cho nàng.

Chân Châu liên tục nốc ừng ực ba tách nước trà, chỉ thấy mình đã khôi phục chút sức lực. Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn thân mình, bên hông và bắp đùi từng mảng lớn tím xanh hiện lên, hạ thân đoán chừng đã được hắn lau sạch sẽ, chỉ còn lại sưng đỏ, không thấy vết tích tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cuối giường có đặt một bộ váy hồng đào, Chân Châu nhíu mày, vừa ghét bỏ lại miễn cưỡng lấy mặc lên người.

Nàng cũng không né tránh, thoải mái ở ngay trước mặt hắn mặc quần áo, nhưng lúc này Thôi Khác giả bộ thủ lễ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong sự im lặng của hai bên, Chân Châu nghe được Thôi Khác nói năng thận trọng: "Chân nương tử, ta vô ý hủy đi trong sạch của cô, nhưng ván đã đóng thuyền, nếu như cô muốn ta chịu trách nhiệm, hai nhà Thôi - Chân chúng ta kết thân cũng không phải không thể."

Cũng không phải không thể, là có thể không thể, nói chuyện gượng ép như vậy, giọng nói như đang ở trên quan trường kia rất là trơn tru.

Giọng nói Chân Châu đều đều, khoát tay áo: "Được rồi, ta coi như bị chó cắn một cái đi!"

Cũng không có chó nào cắn đau như vậy, phá thân chớp mắt đau một cái, sau đó lại thoải mái mấy lần, liền không so đo. Lần này không ngủ với Từ Lăng, lần sau vẫn còn có cơ hội.

Còn như An Quốc Công phủ quy củ môn hộ nhiều như vậy, mẹ chồng vẫn là Vĩnh Gia trưởng công chúa, ngẫm lại cũng làm thật khó khăn, thà giữ lại cho các cô nương khác chịu tội còn hơn.

Chân Châu không giữ mồm giữ miệng, Thôi Khác nghe được nhíu chặt mày, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, móc ra từ trong tay áo một xấp ngân phiếu khế ước khế đất các loại đưa cho nàng.

"Một chút tâm ý, mời nương tử nhận lấy, ngày sau nếu có cần thứ gì khác, còn có thể tới tìm ta."

Thì ra hắn đã chuẩn bị kĩ càng, hai bên tiền trao cháo múc, phòng ngừa nàng sau này dựa vào.

Lúc đầu dùng tiền ngủ với người, kết quả ngủ sai còn ngoài ý muốn được một phen phát tài.

Chân châu không chút xấu hổ, cười híp mắt đón lấy, trong miệng vẫn không quên giả vờ giả vịt nói lời buồn nôn với hắn một câu: " Sau này nếu Chân Châu muốn, còn có thể tới tìm Thôi đại nhân hay không?"

Thôi Khác không để ý tới lời trêu tức của nàng, mặt không biến sắc đáp lại tất cả những lời nàng nói hôm qua: "Thôi mỗ là mãng phu thô lỗ, kỹ thuật lạnh nhạt, nương tử vẫn là cầm tiền đi đến lầu hai mời kỹ nam hầu hạ đi."

Cuối cùng, hắn cũng không quên đâm nàng một câu: "Không đủ tiền cô lại đến tìm ta."

Chân Châu không cam lòng yếu thế, đầu ngón tay óng ánh điểm một cái trước vạt áo Thôi Khác, nháy đôi mắt to tròn, cười nhẹ nhàng mà nói: "Nhưng ngươi thao ta rất dễ chịu, ngươi cũng thao ta đến mức tiểu ra mà."

Lời này không phải là không giữ mồm giữ miệng, mà là thô bỉ hạ lưu.

Thôi khác nghe vậy biến sắc, đẩy tay nàng đang sờ loạn ra, hai vệt đỏ ngượng ngùng bay trên gò má trắng nõn, ánh mắt lại lạnh như băng.

"Chân châu, cô rốt cục còn là nữ nhân không!"

"Ta có phải nữ nhân hay không, chẳng lẽ Thôi đại nhân còn không biết?" Chân châu ném cho hắn một cái nhìn mê hoặc, ngữ khí mười phần là cây ngay không sợ chết đứng: "Sao, ngươi làm ta đến như vậy, còn không cho tiểu nữ tử nhà lành nói?"

Cây không muốn da, hẳn phải chết không nghi ngờ, người không xấu hổ, vô địch thiên hạ.

Điểm ấy, Thôi Khác thật sự lãnh ngộ từ Chân Châu không được, không nói quá ba câu, hắn đè nén sự nóng nảy trong lòng, khách khí từ giã nàng: "Nương tử nếu không có việc khác, tha thứ Thôi mỗ đi trước một bước, Hình bộ còn có chút ít công vụ phải xử lý."

"Đáng chết, vô vị." Chân Châu bĩu môi, phất phất tay, "Cút đi, cút đi!"

——

"Nương tử, cuối cùng người đã ra, nô tỳ tại bên ngoài lo lắng chết rồi." Thấy Chân Châu mở cửa, Thúy Nha liền nhào tới.

Nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng ra vào mấy lần lúc sáng, nàng chần chờ nói: "Nương tử, tối hôm qua... Không phải Từ Trạng nguyên, là Thôi thế tử?"

Nhắc đến Chân Châu liền tức giận, "Không biết là tên nào ngu xuẩn, mắt mù như thế, thế mà nhận lầm nhất tuấn lang quân, ta muốn tìm bọn họ đòi lại tiền!"

"Nương tử..." Thúy nha nhỏ giọng gọi, móc ra từ tay áo trong năm thỏi vàng kim.

"Sáng sớm chưởng quầy đã mang tiền trả lại cho chúng ta."

"Coi như thức thời." Chân châu hừ hừ, chắc là Thôi Khác tạo áp lực cho người ta, làm quan liền ỷ thế hϊếp người.

"Nương tử, hành tung của chúng ta giống như đã bại lộ." Thúy nha giống như nhớ tới cái gì, trên mặt sầu khổ, lo lắng. "Nghe nói buổi sáng có người ở phủ tướng quân đến bên ngoài Sướиɠ Hoan Lâu nghe ngóng..."

Chân Châu đập trán: "Thúy Nha, sao sáng sớm không gọi ta dậy?"

Tối hôm qua nàng nói với phụ thân, trước giờ Tý chắc chắn trở về, còn tìm tỳ nữ che mặt làm bộ về phủ trở vào phòng, xem ra trước mắt đã bị lộ.

"Nương tử, ta gõ cửa, Thôi thế tử kia..." Thúy Nha còn chưa nói hết, đã bị Chân Châu cắt ngang: "Có thể tưởng tượng ra được hắn không hòa nhã với ngươi."

Thúy Nha giống như gà con mổ thóc gật đầu, còn không phải sao, nàng gặp Thôi thế tử quan bào ửng đỏ mở cửa, dọa đến hồn cũng bị mất, đối phương cũng chỉ lạnh lùng nói một câu: "Có chuyện gì, cứ chờ đi."

Nàng liền chờ đến mặt trời lên cao.

Nghĩ đến ở nhà mình phụ thân nổi trận lôi đình, Chân Châu không khỏi thở dài thở ngắn: "Nguyên lai binh đao phong tỏa, mặt đất phủ đầy nước, ta không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục."

Nghe vẫn rất có phong phạm văn nhân, nhưng Thúy Nha thường nghe Chân Châu đọc sách, mưa dầm thấm đất được mấy phần học thức nông cạn, nhẹ giọng nhắc nhở: "Nương tử, là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn."

"Ngươi thì biết nhiều lắm!" Chân châu xấu hổ trừng Thúy Nha một cái.

Nàng cũng đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người, đáng tiếc trời sinh đầu không dùng được, dùng cả đời cũng làm không được.

Thật không biết Thôi Khác ăn cái gì mà lớn lên, mười sáu tuổi đã thi đậu Thám Hoa, đây là người sao?

Nghĩ đến tối hôm qua hành vi hắn ác liệt, Chân Châu thầm nghĩ: Hắn không phải người, là cầm thú!