Chương 10
Harry thức dậy khá muộn vào ngày hôm sau trận đấu. Không phải Quidditch khiến cậu kiệt sức, mà chính là bữa tiệc tối diễn ra để ăn mừng chiến thắng của nhà Gryffindore. Mọi chuyện đã khởi đầu khá suôn sẻ nhưng Ron, người đã rất bực tức kể từ khi bắt gặp em gái mình hôn Dean vào đêm trước trận đấu, đã quyết định hôn Lavender như ma cà rồng đang hút máu.
Điều đó không có gì nghiêm trọng, nhưng trông Hermione rất tồi tệ và Harry đủ hiểu cô ấy. Ron và cô ấy rõ ràng có tình cảm với nhau. Có thể chỉ vì Ginny cho rằng anh trai út của mình là người duy nhất chưa từng hôn ai trong khi đó Hermione đã trao nhau nụ hôn với Viktor Krum nên Ron đã rất khó chịu.
Cuối cùng, Harry cũng như Hermione biết rất rõ hành vi của Ron chắc chắn không liên quan đến tình cảm đối với Lavender. Về cơ bản, cậu ấy chỉ muốn trả thù cho điều mà Hermione đã làm hai năm trước đó.
Tuy nhiên, Harry vẫn quyết tâm giữ vị trí trung lập trong vấn đề này. Nếu hai người bạn thân nhất của cậu chọn cách ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với nhau thay vì làm rối tung rối mù lên thì sẽ không có tình huống này xảy ra. Harry hơi mệt mỏi khi xem những hành động muốn gây chú ý đối phương của họ.
Cậu bé vàng bước vào phòng sinh hoạt chung thì thấy Ron và Lavender đang hôn nhau ngấu nghiến như hôm trước. Với vẻ mặt nhăn nhó, Harry chuồn ra ngoài Đại Sảnh Đường nhanh chóng để ăn sáng. Cậu nghi ngờ rằng Hermione đã dậy từ sớm và không còn ở trong ký túc xá của cô nữa. Đặc biệt là vì cô ấy phải làm mọi cách để tránh Lavender.
Thật vậy, chàng trai tìm thấy người bạn thân nhất của cậu ở bàn Gryffindore và đến ngồi trước mặt cô.
- Chào, cậu nói nhỏ.
- Xin chào, cô đáp, nhìn lên khỏi cuốn sách của mình.
- Bồ cảm thấy thế nào ? Harry nhẹ nhàng hỏi.
- Mình sẽ ổn thôi, cô trấn an cậu. Mình quyết tâm không để bản thân phải thất vọng và hoàn toàn không có gì để chê trách bản thân cả, mình đang cố gắng xử lý tâm trạng của mình. Tất nhiên, mình sẽ không giấu bồ điều đó ngay bây giờ, nó khó khăn, nhưng rồi cũng sẽ qua thôi.
- Mình xin lỗi…
- Bồ không cần phải xin lỗi Harry. Chuyện là như vậy, chỉ có vậy thôi.
Chàng trai trẻ bắt đầu bữa sáng và trao đổi một vài điều nhỏ nhặt với người bạn của cậu. Sau đó, họ cùng nhau đến thư viện, nơi Harry quyết định làm một số bài tập về nhà, đặc biệt là môn Biến hình.
Trong khi cùng học với Hermione, Harry thỉnh thoảng nhìn xung quanh và cuối cùng nhận thấy một trường hợp đặc biệt Theodore Nott nhìn chằm chằm vào bàn của hai người họ. Tuy nhiên, hắn ta sẽ liếc mắt đi nơi khác bất cứ khi nào Harry nhìn lên. Chàng trai đã sống thấy điều đó thật kỳ lạ, đặc biệt là vì Nott không có vẻ gì thù địch.
- Nott cứ nhìn chúng ta, cậu nói khẽ với cô.
- Nếu chỉ có vậy thì thôi kệ hắn ta đi - Hermione lơ đãng đáp lại. Ừm, Harry, bồ đã quên nêu chi tiết Nguyên tắc gần như thống trị của các sinh vật nhân tạo trong bài tập của bồ.
Harry quay trở lại tập giấy da của cậu và tìm kiếm định nghĩa về nguyên tắc mà Hermione đang nói đến để viết lại. Họ dành cả buổi sáng làm bài tập và cùng nhau đi xuống Đại sảnh đường. Ron đứng dậy, vẫy tay với Harry. Cậu đến gần chàng trai tóc đỏ để chào và nhận ra Lavender, đang bám trên tay cậu ấy.
- Bồ không ngồi xuống à? Ron hỏi.
Harry nhìn người bạn thân còn lại đang ngồi một mình ở đầu bàn bên kia.
- Nghe này… Bồ đang ở trong một mối quan hệ tốt và Hermione thì đang ở một mình…
- Ừ, mình hiểu rồi.
Sau khi nở một nụ cười mãn nguyện, Harry bước đến chỗ Hermione.
- Bồ có thể ở lại với hai người đó nếu bồ muốn, cô ấy nói nhẹ nhàng.
- Mình biết mình có thể, Harry trả lời đơn giản.
Hermione nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ và nở một nụ cười.
- Cảm ơn bồ.
- Không có gì.
Họ ăn trong im lặng và không nói chuyện nhiều. Sau bữa ăn, Harry thở dài thườn thượt, đã đến lúc phải vào phòng hỗ trợ ba tiếng đồng hồ cùng Malfoy rồi.
- Mình và bồ sẽ ổn thôi, Hermione nói với cậu, hoàn toàn nhận thức được lý do khiến cậu bất ngờ tuyệt vọng.
- Việc học hỗ trợ không khiến mình lo lắng, mình đã quen với điều đó, Harry thừa nhận.
- Vậy bồ vẫn còn… ?
- Vẫn vậy, mình vẫn tin rằng Malfoy đang che giấu điều gì đó chỉ là hiện tại mình không thể tìm ra thôi… Mình đã theo dõi hắn bằng mọi hình thức, nhưng không có kết quả… Vì vậy, bây giờ, trong ba giờ tiếp theo mình và hắn vẫn phải trôi qua cùng nhau. Mình còn đang thắc mắc tại sao hôm qua hắn không tham gia trận đấu, mình cần biết Voldemort yêu cầu hắn làm gì và ...
- Harry, mình đặc biệt bắt đầu nghi ngờ về bồ và sự quan tâm của bồ đối với Malfoy, người bạn thân nhất của cậu đã ngắt lời.
- Gì ?!
- Bồ đã bị ám ảnh bởi hắn từ năm đầu tiên, nhưng bây giờ điều đó còn tệ hơn…
- Tất nhiên là mình bị ám ảnh bởi hắn! Malfoy đang làm một điều gì đó xấu xa ...
- Harry, Malfoy là một người khoe mẽ. Có lẽ hắn đang làm một điều gì đó tồi tệ, như trước giờ hắn thường làm, nhưng không phải liên quan đến Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy… Không, mình nghĩ bồ đang viện lý do để theo dõi hắn…
- Vâng, mình biết ý kiến
của bồ nhưng mình vẫn khẳng định rằng hắn đã mang dấu hiệu hắc ám, mình chắc chắn!
Hermione nhún vai, nghĩa là cô ấy không muốn tiếp tục chủ đề này. Dù thế nào thì Harry cũng phải đi xuống ngục tốt nếu không muốn bị muộn. Sau khi tuyên bố với Hermione cậu sẽ cùng cô vào thư viện sau khi lớp dạy kèm kết thúc, cậu tiến đến phòng học hỗ trợ.
Chàng trai trẻ ngồi vào chỗ quen thuộc và lấy cây đũa phép ra làm phép xuất hiện loài chim. Nếu Hermione điều khiển được đến mức hoàn hảo thì cậu là một trong số ít người đạt yêu cầu của bài học Biến Hình. Harry vừa tìm cách làm xuất hiện các loài chim khác nhau, theo McGonagall, đó đã là một kết quả tốt. May mắn là cậu ít nhất đã nắm được công thức làm chúng biến mất.
Ngay khi Malfoy bước vào phòng, Harry đã thu hồi các bài luận của cậu.
Slytherin ngồi xuống và thờ ơ vẫy chiếc đũa của hắn làm phép để những lời chỉ dẫn tự viết lên bảng.
Không nói một lời, nhà Gryffindor bắt đầu công việc pha chế của cậu, một lọ độc dược Draught Of Peace*. Đó là một lọ độc dược đã học vào năm thứ năm. Rõ ràng Malfoy cuối cùng đã quyết định nâng cao các bài học. Harry buộc bản thân không nghĩ gì khác ngoài việc cậu đang làm, nhưng thật khó khăn khi có sự hiện diện của Slytherin.
(Độc dược hòa hoãn sự lo lắng bất an, xuất hiện trong phần năm của HP)
Đã có rất nhiều câu hỏi xoay quanh cậu kể từ đầu năm học này và nó đều liên quan đến Malfoy. Hắn định làm gì? Hắn có mang dấu hiệu không? Trong thâm tâm, Harry rất muốn tin rằng hắn không có, rằng hắn đang quyết định, rằng chỉ là cậu bị hắn ám ảnh nhưng… cậu không thực sự tin những điều đó.
Cùng với những câu hỏi thường xuyên xảy ra này thì cũng có những suy nghĩ về ý kiến của Hermione đã ám chỉ trước đó. Harry đã giả vờ không hiểu gợi ý của cô về nỗi ám ảnh của cậu với Malfoy nhưng trong sâu thẳm cậu biết rằng Hermione đang muốn nói rằng cậu bị thu hút bởi Slytherin.
Thật vô lý! Cô ấy đã có ý nghĩ này từ đâu? Cậu, bị thu hút bởi Draco Malfoy, một trong những người mà cậu ghét nhất trên thế giới, người mà cậu đã ghét ngay từ lần gặp đầu tiên của họ… khi là một đứa bé…
Ngoài sự thật đó là Malfoy, liệu cậu có thể bị thu hút bởi một người cùng giới tính với cậu không? Dù sao thì chưa bao giờ xảy ra trường hợp như vậy. Những người duy nhất thu hút sự chú ý của cậu về mặt tình yêu là Cho và gần đây là Ginny. Không có nam giới trong số đó.
Nếu cậu có thể bị thu hút bởi con trai, thì sẽ không khiến cậu bận tâm lắm. Cậu không kỳ thị đồng tính luyến ái. Mọi người đều được tự do yêu bất cứ ai họ muốn, không phân biệt giới tính, huyết thống, quốc tịch. Đối với Harry, kỳ thị đồng tính cũng giống như là phân biệt chủng tộc, chỉ là một hình thức phân biệt đối xử khác.
Nhưng quay trở lại với Malfoy, cậu tự hỏi điều gì đã khiến người bạn thân nhất của cậu nghĩ như vậy. Chàng trai đã sống nhìn Slytherin hiện đang mải mê đọc sách. Tất cả những gì cậu cảm thấy là phải kiếm chuyện đánh một cái trên làn da đó, không hơn, không kém. Nếu Hermione hiếm khi sai, thì chắc chắn là sai ở trường hợp này.
Được rồi, phải thừa nhận Malfoy là một thằng nhóc khá đẹp trai. Hắn có chiều cao tốt, khuôn mặt đẹp, mái tóc chải chuốt, thể hình và thể lực khá tốt, làn da đẹp ...
Harry lắc đầu. Chà, vì Hermione mà cậu đang liệt kê chi tiết về vóc dáng của Malfoy! Merlin, cậu vẫn chưa hiểu tại sao nhưng cậu sẽ bắt người bạn thân nhất phải trả giá cho cách mà cô ấy đưa những ý tưởng như vậy vào đầu cậu.
Tuy suy nghĩ như vậy, sự tập trung của cậu lại không ảnh hưởng đến việc pha chế và cậu rất vui khi thấy những vòng xoáy màu bạc thoát ra từ vạc, một dấu hiệu cho thấy độc dược thành công. Cậu nhớ giáo sư Snape đã không công bằng khi cho cậu điểm 0 vào ngày cậu làm lọ độc dược này trong lớp. Dù biết lúc đó pha chế chưa thành công một trăm phần trăm nhưng thật sự cậu không đáng phải nhận điểm 0.
- Tao xong rồi, cậu thông báo.
Nhà Slytherin tiến lại gần và gật đầu tức là đã hoàn thành tốt, nếu không thì cậu sẽ nhận được một số nhận xét gay gắt.
Nhà Gryffindor nhìn đồng hồ và thở dài. Cậu đã làm xong sớm một giờ. Nếu không phải môn của giáo sư Snape thì cậu sẽ yêu cầu giảm một chút thời gian học hỗ trợ vì cậu thường hoàn thành sớm nhưng lại quá muộn để bắt đầu một lọ độc dược mới.
Không có việc gì khác phải làm nên cậu chuyển sự chú ý sang người thanh thiếu niên đã ngồi xuống ghế của hắn và tiếp tục đọc sách. Hắn dường như bớt mệt mỏi, thanh thản hơn. Harry có thể nhận biết được vì không thấy những quầng thâm mà cậu đã nhìn quen trong nhiều tuần.
- Mày muốn hình của tao sao, Potty? Malfoy cáu kỉnh, không nhìn lên khỏi cuốn sách.
- Để làm gì ? Tao nhìn thấy mày đủ chán rồi!
- Vậy thì đừng nhìn chằm chằm tao nữa.
- Tao không nhìn chằm chằm vào mày ...
- Nhìn vào ai đó lâu hơn mức cho phép được gọi là nhìn chằm chằm, Potter.
Harry đảo mắt nhưng cuối cùng lại nhìn đi chỗ khác. Khi sắp kết thúc giờ, thực sự không khống chế được chính mình, cậu quay lại tiếp tục nhìn chằm chằm Slytherin. Đồng thời, không phải lỗi của cậu khi Malfoy là thứ thú vị duy nhất để xem trong căn phòng này!
- Potter, mày lại bắt đầu! Malfoy cười khẩy.
- Với cái vẻ ngoài của mày như andouille* thì tại sao tao không được nhìn?
(* là một món ăn làm từ thịt heo giống dồi của mình đó, nghĩa bóng là thằng ngốc)
Malfoy đột nhiên nhìn lên, trừng mắt nhìn Harry.
- Có phải mày vừa gọi tao là đồ ngốc không ?!
- Có vẻ như vậy, Malfoy thật nhanh trí!
Malfoy vừa nói vừa đứng dậy đến gần Harry, muốn uy hϊếp.
- Tao đã nói rồi, mày không được xúc phạm tao đâu Potter. Tao phải ở cùng mày năm giờ một tuần trong căn phòng này, ưu tiên hàng đầu là sự lịch sự tối thiểu, đặc biệt khi tao đã yên lặng trong góc để đọc sách!
- Không sao đâu Malfoy, tao chỉ trêu mày một chút, vậy thôi! Harry kêu lên, giơ tay lên.
- Mày… mày đang cố giỡn với tao ?! Nhưng mày bị sao vậy, Potter ?! Đầu tiên mày muốn nói chuyện bằng cách hỏi về giấc ngủ của tao và bây giờ mày muốn… trêu chọc tao ?!
- Thì thế nào? Ở đâu đã nói chúng ta phải hận thù nhau đến cuối cuộc đời?
Harry biết rằng cậu chỉ muốn hỏi về sự vắng mặt hắn trong Quidditch nhưng cậu rất thiếu khôn khéo.
- Chính xác thì mày đang cần gì ở tao vậy, Potter? Hắn nghi ngờ hỏi.
Harry biết rằng cậu đã hoàn toàn không thể hiện được ý muốn thăm dò của mình nên cậu quyết định hỏi thẳng.
- Mày đã ở đâu trong khi trận đấu diễn ra? Làm thế nào mà mày tiếp cận được Katie để đưa chiếc vòng cổ đó cho cô?! Harry bực bội hỏi.
- Những gì tao đang làm trong trận đấu tuyệt đối không liên quan đến mày, tao không có nghĩa vụ phải báo cáo với mày! Còn về sợi dây chuyền, tại sao mày lại buộc tội tao? Mày có một bằng chứng nhỏ nào liên quan đến tao không? Hay mày chỉ dựa vào bản năng Gryffindore của mày để kết tội tao?! Nhà Slytherin lần lượt hỏi xoáy cậu.
- Tao biết mày mang dấu hiệu hắc ám! Harry kêu lên, nắm lấy cánh tay trái của người con trai tóc vàng, định xắn tay áo lên.
Tuy nhiên, cậu không có thời gian để làm như vậy, khi Malfoy đập cậu vào tường, tay phải nắm lấy cổ họng cậu.
- Đừng bao giờ chạm vào tao nữa, Potter! anh thì thầm.
- Tránh ra, Malfoy! Harry yêu cầu, bắt đầu khó thở.
- Mày có hiểu tao đang nói gì không ?! Slytherin nhấn mạnh mà không giải phóng lực tay.
Harry mở miệng trong nỗ lực hít thở không khí nhưng không có kết quả gì khi bàn tay của Malfoy nén chặt cổ họng cậu.
Đột nhiên, cậu cảm thấy áp lực giảm đi một chút và cuối cùng cậu có thể thở được, mặc dù có khó khăn. Đôi mắt của hắn nhìn sâu vào đôi mắt của cậu và sau đó những gì cậu nhìn thấy khiến cậu kinh hãi hơn nhiều so với những gì vừa xảy ra. Malfoy nhìn chằm chằm vào môi cậu và trông hoàn toàn trống rỗng.
Harry bình tĩnh lại. Cậu không muốn cho Slytherin thời gian để tự hỏi bản thân hắn. Cậu không biết điều gì sẽ ập đến, nhưng cậu phải thoát ra khỏi tình huống này.
Không tốn sức, cậu đẩy Malfoy ra và lao đi lấy đũa phép nhưng nhà Slytherin đã rời khỏi phòng.
Do đó, Harry ở một mình và để ý đến đồng hồ, cậu nhận ra đã có thể rời khỏi phòng mà không gặp phải cơn thịnh nộ của giáo sư Snape. Tốt, cậu không muốn ở lại đây và không muốn nghĩ về rắc rối mà cậu đã thấy được trong mắt Slytherin khi cặp mắt xám thép nhìn chằm chằm vào môi cậu.