Hoàng Hậu Ngực To

Chương 15.1: Hoàng đế tham gia đại hội kén rể

Ngụy Sâm dáng vẻ bất phàm, phong tư tuyệt tú, giờ phút này cởi long bào ra thay bằng cẩm phục quan gia tầm thường. Quần áo làm bằng tơ tằm tốt nhất, thêu hoa văn trúc xanh lịch sự tao nhã cùng ngọc quan bạch ngọc trên đỉnh đầu hắn kết hợp tạo thành một công tử vô song, nhẹ nhàng.

Hắn ngồi trong xe ngựa không có ấn kỳ vào Lan Khê Thư Viện.

Hắn nghe được vòng thi thứ hai chia làm ba phần, phần thứ nhất là thi viết, Lục gia thuê Lan Khê Thư Viện làm trường thi. Hắn tức giận đến thiếu chút nữa hủy luôn ngự án - vừa vào thư viện đã thấy hai ba mươi thí sinh ghi danh!

“Bang!” Ngụy Sâm mở danh sách ra, lông mi bao trùm lấy khuôn mặt. Hắn nhìn thấy gì? Vậy mà có từ quan ngũ phẩm, còn có học sĩ Hàn Lâm Viện? Những người này ăn bổng lộc của hắn mà còn tơ tưởng đến nữ nhân của hắn?! Chờ hắn hồi cung thì một đám này toàn bộ đuổi ra khỏi kinh thành!

“Thỉnh các vị công tử ngồi vào ghế, thi viết sắp bắt đầu!” Phủ vệ duy trì trật tự trường thi, một đám người tiến vào.

Ngụy Sâm ngồi chen chúc vào bàn ghế, nhìn bút giấy giá rẻ trên bàn, cảm thấy đời này cũng chưa từng nghẹn khuất đến như vậy. Hắn mở bài thi ra, chỉ thấy đề thi viết: Thí luận đạo phu thê. Hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục. Đạo phu thê tất nhiên là phu vi thê cương, phu quý như trời, thê phải thuận theo. Cái này cũng yêu câu thí luận sao?

Hắn một bên nghiền mực, một bên suy tư đề thi này. Nếu hắn dựa theo ý mình mà viết thì có thể bị đánh rớt giống vòng thi các câu hỏi không? Vì thế hắn nhấc bút, lưu loát viết một bài văn vui buồn lẫn lộn, tình cảm chân thành tha thiết, cầm sắt hòa minh ca ngợi vợ. Viết đến mức hắn ghê tởm muốn ói!

Hoàng đế đột nhiên nghĩ, khoa cử ba năm một lần kia, tình hình những cử sĩ đi thi lúc ấy cũng bằng mặt không bằng lòng mà viết sách luận sao? Sau này, hắn chắc phải tăng độ khó cho đề thi, làm cho bọn họ bịa cũng không thể bịa được!

Thi viết là nửa trận đầu, thi xong thì tạm nghỉ ngơi ở quán rượu gần đó, giờ ngọ ăn cơm. Kết quả chấm bài thi sẽ được dán thông báo sau hai canh giờ nữa, buổi chiều là phần thi thứ hai và thứ ba.

Ngụy Sâm bao toàn bộ thượng phòng của tửu lầu, phe phẩy quạt xếp, dào dạt đắc ý nói: “Thượng Ân, văn chương của trẫm dùng ở loại địa phương này đúng là dùng dao mổ trâu đi gϊếŧ gà! Ba tuổi, trẫm đã tập viết văn, những người tầm thường đó làm sao so được với trẫm?”

“Vâng, vâng, thánh thượng tất nhiên kỹ áp quần hùng, nhất định giành được hạng nhất!” Thượng Ân cười tủm tỉm mà thúc ngựa.

Tâm tình Ngụy Sâm rất tốt, ăn uống thỏa thích. Trưa muộn, cung nhân đi vào bẩm báo: “Khởi bẩm thánh thượng, sau phần thi viết thì có mười người lọt vào phần hai, thánh thượng đứng hạng nhất.”

“Tất nhiên phải thế, tất nhiên phải thế.” Ngụy Sâm đắc ý cười, uống một ly Trúc Diệp Thanh.

Thượng Ân tiếp tục thúc ngựa, nói: “Chúc thánh thượng thi phần hai thuận lợi, đón Lục chủ tử hồi cung.”

“Tốt, ha ha!” Ngụy Sâm đột nhiên cảm thấy đại hội kén rể này rất thú vị, thậm chí chờ mong Phù nhi giật mình khi nhìn thấy mình.

Phần thi thứ hai thiết lập tại thư phòng Lục phủ, thí sinh cùng Lục Chu mặt đối mặt nói chuyện.

Ngụy Sâm lấy quạt xếp che mặt, đi vào ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Lục Chu.

“Lang quân vì sao lấy quạt che mặt?” Lục Chu kinh ngạc nói.

“Dung mạo xinh đẹp nhưng muốn lấy phẩm hạnh để thắng.” Thanh âm Ngụy Sâm nghiêm trang như nước chảy xa xôi, thanh nhã ôn nhuận, ngược lại với sự sát phạt quyết đoán ngày thường.

Lục Chu giật mình, cúi đầu nhìn về phía bài thi viết, tán thưởng nói: “Văn chương lang quân xuất chúng, càng đáng quý khó tìm chính là lang quân lại trân ái che chở nữ tử như thế.”

“Nữ nhân vốn là bảo vật yếu ớt nhất, trân quý nhất trên đời, nếu lấy Lục cô nương thì tất nhiên phải sủng ái vô cùng.” Lời này của hắn là thật lòng.

Lục Chu động dung nói: “Như thế rất tốt. Chẳng qua trong phủ lang quân vẫn có ba thϊếp thất, tiểu nữ tâm tư đơn thuần, không biết lang quân có chiếu cố nàng tốt không.”

“Đây là tất nhiên,” Ngụy Sâm thong dong nói, “Ta sẽ cho mỗi người các nàng một nhà ở riêng, cũng không cần qua lại với nhau.”

“Lang quân không vì tiểu nữ mà hưu thϊếp?”

Vấn đề của Lục Chu quá trực tiếp, Ngụy Sâm nhất thời không phản ứng lại, nhướng mày nói: “Hưu thϊếp?” Vui đùa cái gì vậy! Đế vương từ xưa tâm cung lục viện, nào chỉ có một người, lập tức từ chối nói: “Làm không được.”

Lục Chu nghe vậy thất vọng nói: “Tiểu nữ tâm địa đơn thuần, nếu hậu viện phức tạp thì chắc không giữ được thê vị.”

“Ai nói ta muốn cưới nàng làm vợ?” Ngụy Sâm hỏi ngược lại.

“Này... Đây là ý gì!” Lục Chu trừng lớn mắt, phẫn nộ nói.

“Lục Phù tất nhiên cũng là thϊếp!”

“Ngươi ngươi ngươi...” Lục Chu tức giận chỉ vào mũi hắn, mắng: “Phù nhi của ta sắc đẹp khuynh quốc, ai có thể cưới nàng là hạnh phúc ba đời! Ngươi có tư cách gì mà đòi chọn nhặt, còn muốn nữ nhi ta làm tiểu thϊếp, ngươi hãy mau tỉnh mộng lớn đi thôi!”

Ngụy Sâm trầm mặc không nói, gân xanh giật giật bên thái dương.

Lục Chu cho rằng hắn tự biết đuối lý, tiếp tục quở mắng: “Phù nhi của ta tuy rằng kết hôn lần hai nhưng ngươi nhìn xem bao nhiêu người tới đạp cửa cầu hôn? Ngươi cho rằng nàng kết hôn lần hai thì không được làm chính thê? Ngươi nói thử xem vì sao nàng không có tư cách làm chính thất!”

Ngụy Sâm rốt cuộc áp chế không được sự tức giận, khép mạnh quạt xếp lại, đập vào lòng bàn tay, vẻ mặt tuấn tú đông lạnh nói: “Ngươi nên tử hỏi chính mình xem vì sao không đủ tư cách làm quốc trượng!”

“Thánh... Thánh thượng...” Lục Chu lập tức từ ghế dựa quỳ xuống mặt đất, tứ chi chấm đất bò đến bên chân thiên tử, liên tục dập đầu nói: “Hạ quan có mắt không tròng! Hạ quan không biết chân long! Hạ quan vụng về như lợn!”

“Được rồi, được rồi.” Ngụy Sâm chán ghét liếc hắn. Cho nên nói, con người hạ tiện biết bao nhiêu. Nói với hắn những lời nói không biết điều, một hai bắt hắn phải kéo mặt xuống thì mới biết dập đầu xin tha. Ngụy Sâm đổi chủ đề, nói: “Phần thi thứ ba là Phù nhi tự mình ra mặt sao?”

“Vâng, vâng.” Lục Chi quỳ trên mặt đất run rẩy.

“Phần thi thứ ba cứ tiến hành theo lẽ thường. Trẫm đột nhiên cảm thấy đại hội kén rể này thật là thú vị, phải cho nàng một kinh hỉ mới được. Ngươi không được nói toạc ra đâu đấy.”

“Vâng, vâng.”