Từ sau ngày đó, mỗi lần thân mình Lục Phù hư không thì liền đi tây sương phòng. Hai người cho nô tỳ lui xuống rồi liếʍ hút nơi riêng tư của đối phương, phảng phất như dùng rượu độc để giải khát...
Giấy chung quy không gói được lửa. Tỳ nữ trong phủ cảm thấy quái dị, bẩm báo cho mẹ đẻ của bọn họ, Khương thị.
Ngày sau đó, Khương thị dẫn tỳ nữ đột nhiên đi vào, bắt gặp hai người bọn họ trần trụi giao triền, tức giận đến suýt ngất.
Cho dù bọn họ không dám đi đến một bước cuối cùng nhưng phụ thân Lục Chu vẫn đánh Lục Trăn hai mươi gậy, khiến cho Lục Trăn phải xin nghỉ mấy ngày lâm triều.
Huynh muội bọn họ bị trông giữ nghiêm ngặt, không cho phép gặp mặt.
Lục Chu để hoàn toàn giải quyết mối họa này nên quyết định công khai kén rể. Tin tức này vừa tung ra đã oanh động toàn bộ kinh thành.
Trong Tử Thần Điện.
Ngụy Sâm dáng ngồi đĩnh bạt, giấy trắng bút son mà phê duyệt tấu chương. Lục Phù rời cung một tháng rưỡi, trên mặt hắn hiếm có tươi cười, thân hình cũng gầy ốm đi vài phần, dung mạo càng lãnh nghị xuất chúng, phong tư đặc tú, mê hoặc chúng phi tần khiến cho vừa nhìn thấy hắn liền tim đập như hươu chạy.
Thượng Ân cấp báo, chạy chậm vào quỳ xuống đất, bẩm báo: “Khởi bẩm thánh thượng, ngoài cung tới báo Lục đại nhân công khai kén rể cho Lục chủ tử.”
“Cái gì?” Thần sắc điềm tĩnh của Ngụy Sâm nháy mắt tan vỡ, mày kiếm phi dương, ánh mắt làm người ta sợ hãi. Giây lát sau, hắn cười lạnh nói: “Phế thϊếp trong cung mà cũng có người dám cưới?”
Thượng Ân vẻ mặt sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Đã có hơn trăm người gửi thư tiến cử.”
Ngụy Sâm lập tức ném bút son sang một bên, đứng lên hét lớn: “Chán sống hết rồi!”
“Thánh thượng bớt giận, thánh thượng bớt giận!”
Hoàng đế vòng ra trước bàn, dạo bước trên chín bậc thang. Hắn nhìn thấy trong tay Thượng Ân còn cầm một cuộn giấy Tuyên Thành thì hỏi: “Trong tay ngươi là cái gì?”
“Hồi hoàng thượng, là Lục đại nhân ra câu hỏi. Người tự gửi thư tiến cử đều phải trả lời những câu hỏi này, phù hợp điều kiện mới được thi vòng hai.”
Ngụy Sâm tức giận, chỉ vào giấy Tuyên Thành quát: “Lục Chu hắn cho rằng đây là công chúa tuyển phò mã sao?”
“Thánh thượng bớt giận,” Thượng Ân than một tiếng, “Chẳng qua là Lục chủ tử hiện giờ không cưỡng bách được, Lục đại nhân lại công khai kén rể, làm thế nào cho phải đây? Không bằng thánh thượng cũng trả lời những câu hỏi này đi.” Lời này có lý, Ngụy Sâm lỗ tai giật giật, ho nhẹ một tiếng, nói: “Trong đó viết cái gì?” Hắn ngồi trở lại long ỷ, vãnh tai lên mà nghe Thượng Ân thuật lại.
“Câu hỏi thứ nhất: Trong nhà có thϊếp thất không? Nếu có thì có mấy người?”
Ngụy Sâm kéo kéo khóe miệng nói: “Cũng mười mấy người...”
“Mở ngoặc, ba thϊếp thất trở lên thì không đáng thi vòng hai. Nhà cửa quá nhiều người.”
Hắn nghe xong thì gân xanh trên trán nổi đầy, thô thanh nói: “Tiếp tục nói!”
“Câu hỏi thứ hai: Nếu cưới tiểu nữ thì lễ hỏi bao nhiêu?”
Hoàng đế đảo mắc qua, hào sảng cười nói: “Hoàng kim vạn lượng!”
“Mở ngoặc, trăm kim trở lên thì không đáng thi vòng hai. Dòng dõi cách biệt quá xa.”
Ngụy Sâm giận cực công tâm, khuôn mặt tuấn tú run rẩy nói: “Tiếp tục nói!”
“Câu hỏi thứ ba: Lang quân bao nhiêu tuổi?”
“Hắn muốn như thế nào?” Hoàng đế giận dữ hét.
“Mở ngoặc, lớn hơn năm tuổi thì không đáng thi vòng hai. Quá lớn tuổi.”
“Hỗn trướng!” Ngụy Sâm tức giận quét toàn bộ giấy bút trên bàn xuống mặt đất, thô thanh thở dốc. Hắn vừa vặn hơn nàng sáu tuổi, bảo sao không tức giận!
Thượng Ân cũng không dám nói bảy tám câu hỏi tiếp theo bởi vì không có cái nào thánh thượng phù hợp.
Ngụy Sâm cảm thấy từ lúc gặp được Lục Phù thì hỉ nộ của hắn không còn là của thiên tử, bị nàng làm cho tức giận muốn chết. Chắc là kiếp trước thiếu nợ nàng nên kiếp này phải trả nợ.
Nếu muốn lấy lễ cầu hôn nàng thì không thể cưỡng bách nàng vào cung nữa, cũng không thể ra lệnh cưỡng chế bỏ đi lễ kén rể của Lục phủ. Ngụy Sâm ra quyết định, phân phó nói: “Thượng Ân, trẫm cảm thấy đau đầu, ngươi viết giùm trẫm thư tự tiến cử đi. Trần dùng tên giả Vi thị lên kinh, nếu vào không được vòng hai thì trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”
Hoàng đế nói xong, Thượng Ân cũng đau đầu theo hắn.