Hoàng Hậu Ngực To

Chương 6: Chỉ vào cửa cung, kêu hoàng đế cút

“Ngươi muốn làm phản sao?! Ngươi là cái phân vị gì mà cũng dám nói chuyện cùng bổn tần như vậy?!” An tần tức giận đến nhe răng nhếch miệng, mười vị tần thϊếp khác đều toát ra địch ý với Lục Phù, nàng đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ trật tự toàn bộ hậu cung.

“Ta có gì không dám?” Lục Phù tử nhỏ được nuông chiều, chưa bao giờ sợ ai, lời nói vừa dứt liền trở tay quăng cho An tần một bạt tai, lực đạo cực đại làm cho tai nàng vang lên tiếng ầm ầm.

An tần té ngã trên mặt đất, che mặt mình lại, hướng tới người ngồi trên ủy khuất nói: “Quý phi nương nương!”

“Lục chiêu dung, hậu cung có luật lệ của hậu cung, ngươi dĩ hạ phạm thượng như vậy thì bổn cung muốn che chở ngươi cũng không được. Người đâu!” Vạn quý phi hô một tiếng, hai gã cao lớn đi tới, bắt lấy hai tay Lục Phù ép nàng quỳ xuống.

“Buông ta ra!” Lục Phù cực lực giãy giụa làm trâm cài tóc đều rớt xuống đất, lại thoát không khỏi kiềm chế.

“Thánh thượng giá lâm!” Thái giám bên ngoài thông truyền.

Vạn quý phi đứng đầu các cung phi cũng đứng dậy đi xuống bậc thang, mọi người tản ra thành nửa vòng tròn, hướng hướng tới mà quỳ lạy: “Thánh thượng vạn phúc kim an.”

Trong lòng Vạn quý phi hồi hộp, lễ hội trong hậu cung, thánh thượng chưa bao giờ tới, hôm nay lại vì con hồ ly kia mà tới.

Lục Phù ngẩng đầu, thấy thiên tử Ngụy Sâm mặc thường phục đi vào trong điện, mắt hắn nhìn thẳng, đi đến trước mặt Quý phi, tự mình đỡ nàng đứng lên, giương giọng nói: “Miễn lễ.”

“Tạ thánh thượng.” Chúng phi tần đứng dậy, chỉ còn một mình Lục Phù còn quỳ trên mặt đất.

“Trình nhi, đây là có chuyện gì?” Ngụy Sâm liếc mắt nhìn Lục Phù một cái, hỏi Vạn Quý phi.

Vạn quý phi vẻ mặt buồn rầu, nói: “Muội muội mới vào cung, sợ là trong lúc vô tình mắc phải sai lầm, thần thϊếp cũng không thể không thuận theo cung quy mà xử lý.”

An tần bước ra khỏi hàng, quỳ gối trước mặt hoàng đế nói: “Thánh thượng, ngài nhìn mặt thần thϊếp một cái. Lục chiêu dung dĩ hạ phạm thượng, ngỗ nghịch thần thϊếp, cầu thánh thượng cùng Quý phi nương nương làm chủ.”

“Nàng đánh ta trước!” Lục Phù hô lớn.

Triều Dương Điện nháy mắt yên tĩnh, phảng phất không khí đều đóng băng.

Ánh mắt Ngụy Sâm dừng ở hai nữ tử, hơi tạm dừng rồi đưa tay trước mặt Lục Phù, hỏi: “Mặt An tân có phải ngươi đánh hay không?”

Lục Phù thấy ánh mắt hơi lạnh của hắn, tâm đã lạnh hơn một nửa, ủy khuất nói: “Nàng không phân trần mà đánh ta, ta còn không thể đánh trả...”

“Bang!” Ngụy Sâm quăng một cái tát bên một bên mặt khác của nàng. Chỉ một thoáng mà hai bên mặt nàng đã sưng đỏ lên, làm gì còn nửa phần bộ dáng mỹ nhân.

Lục Phù hoàn toàn ngây ngốc, đại não trống rỗng.

Nam nhân này một tháng qua trên giường hoan ái triền miên cùng nàng, từng dỗ dành nàng cũng từng dọa nạt nàng nhưng chưa từng hung dữ với nàng. Hắn thế mà vì nữ nhân khác mà đánh nàng?

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lẽo của Ngụy Sâm: ”Bàn tay này của trẫm đánh thay cho An tần, cút về Thừa Ân Điện tự ngẫm lại đi.”

Lục Phù như mất hồn mà sững sờ tại chỗ, cuối cùng đần độn bị người đưa về Thừa Ân Điện. Lúc nàng rời đi còn nghe được chúng nữ tử bên trong hô to nói: “Thánh thượng thánh minh!” Giống như Ngụy Sâm đang trừ gian diệt ác.

Lục Phù sau khi trở lại Thừa Ân Điện, Ngô chưởng sự sai người làm túi chườm, bên trong lấp đầy băng khối để đắp lên hai má nàng.

“Tê...” Mặt nàng đau quá, đau quá!

Ngô chưởng sự thở dài: “Cô nương đã vào cung hẳn đã học được quy củ hậu cung, đừng để người khác bắt bẻ, làm ngài khó xử.”

Tức giận thật, hậu cung này rốt cuộc là nơi nào mà lại tàn khốc nghiêm ngặt như vậy... Còn có nam nhân kia, nàng sắp tức chết rồi...

Nước mắt Lục Phù rơi xuống, đang khóc đến thương tâm thì bên ngoài thông báo: “Thánh thượng giá lâm.”

Nàng dùng tay lau khô nước mắt, buông túi băng ra, bị Ngô chưởng sự lôi kéo quỳ xuống đất tiếp giá.

“Mau đứng lên.” Ngụy Sâm đi đến trước mặt nàng, nâng nàng dậy rồi nhìn kỹ dung mạo Lục Phù. Nàng tuy rằng cúi đầu nhưng hai bên mặt sưng to dọa người. Nam nhân nhăn mày lại nói: “Thật sẽ gặp rắc rối.”

Lục Phù vừa nghe hắn còn muốn trách cứ mình, tức giận muốn tránh tay hắn ra. Ngụy Sâm ngược lại nắm càng chặt, nổi giận với nàng: “Ngươi có biết nếu hôm nay không phải trẫm cho ngươi một cái tát thì theo cung quy, ngươi sẽ bị xử trí như thế nào không?”

Lục Phù ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đẹp tràn ngập tức giận. Ngụy Sâm tiếp tục nói: “Ba mươi trượng, ngươi một tháng cũng đừng nghĩ tới chuyện xuống giường, tin không?”

“Nàng đánh ta mà ta phải nhẫn sao?” Nàng cảm xúc kích động nói.

“Ngươi có thể nói với trẫm, trẫm sẽ cho ngươi công đạo. Ngươi lỗ mãng hấp tấp như vậy, làm sao có thể sinh tồn trong hậu cung?” Lời nói Ngụy Sâm tràn đầy đau lòng cùng lo âu, tiếp tục nói, “Bất luận như thế nào thì tội dĩ hạ phạm thượng trong hậu cung là kiêng kị nhất. Hiện giờ, chưa thể nâng phân vị cho ngươi, càng làm việc càng cần cẩn thận hơn, rõ chưa?”

“Ta không rõ cũng không muốn rõ,” nàng ủy khuất mà rơi lệ đầy mặt nói, “Hậu cung này không phải nơi ta muốn tới, là ngày ấy thánh thượng cưỡng bách ta vào cung. Chiêu dung này cũng không phải ta muốn làm mà là thánh thượng ngự tứ ta. Sao hiện giờ tất cả sai lầm đều đổ lên người ta?”

Ngụy Sâm lập tức đau đầu trướng não, hắn tốt bụng tới nhắc nhở nàng, ngược lại bị nàng trách tội, không khỏi cười lạnh nói: “Được, đều là trẫm sai rồi?”

“Đúng! Tất cả các ngươi... Ta chán ghét các ngươi!” Đôi tay Lục Phù đột nhiên đẩy ngực hắn ra. Hắn không hề phòng bị mà lùi lại hai bước, vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn về phía nàng.

“Người đi đi, ngươi đi đi!” Lục Phù chỉ vào cửa cung, rống giận với hắn.

“Không thể nói lý!” Ngụy Sâm cũng bất lực, phất tay áo nhanh chóng rời đi.

Sau khi thánh thượng ngự giá rời đi, Ngô chưởng sự lập tức trách cứ nói: “Nương nương, ngài sao có thể nói những lời như vậy? Như vậy không phải muốn đẩy thánh thượng đi sao?”

“Hắn đi là tốt nhất.” Giờ phút này, Lục Phù tựa như một con nhím bị thương ngồi trên giường, cánh tay bao lấy hai chân, vùi đầu khóc to.

Đêm nay, hậu cung đều bàn tán xem thánh thượng sẽ đến nơi nào.

Kính Sự Phòng thông truyền các cung, thánh thượng hôm nay sẽ đến Trữ Tú Cung, các cung còn lại tắt đèn. Vì thế, các cung thu hồi đèn cung đình ngoài mái hiên, chỉ chừa lại ngọn đèn dầu trong chủ điện.

Lục Phù khi nghe tiếng thông truyền trên mặt không mừng cũng không buồn, trong lòng lại trống rỗng.

“Ngô nương, ta muốn tản bộ, có thể chứ?” Gương mặt nàng đã khá hơn nhiều, giờ phút này trở về bộ dáng ngây thơ đáng yêu làm Ngô nương trong lòng mềm nhũn, than một tiếng rồi cùng nàng ra cung.

“Hậu cung rốt cuộc là cái dạng gì? Chúng ta có thể lên thành lâu xem không?” Lục Phù hỏi.

“Nô tỳ dẫn đường cho ngài.” Ngô nương cùng hai cung nữ dẫn nàng bước lên thành lâu. Chỉ thấy dưới ánh trăng, cả tòa cung đình đều lâm vào màu đen vô tận, chỉ có một chỗ đèn đuốc sáng trưng.

Lục Phù nhìn về chỗ có ánh sáng kia, Ngô chưởng sự giải thích nói: “Đó là Trữ Tú Cung. Nơi thánh thượng tạm nghỉ, đương nhiên là thắp đèn dầu sáng soi.”

Nàng nhìn chằm chằm chỗ kia không chớp mắt, vì thế mà hốc mắt chua xót tràn ra nước mắt, chảy xuống khuôn mặt.

“Từ xưa quân vương ơn trạch lục cung, cô nương quá mức si tình ngược lại làm chính mình bị thương.” Ngô chưởng sự cũng là lão nhân trong cung, biết những “sủng phi” trước đó đều có kết cục gì, nhắc nhở nàng nói.

“Ừm.” Lục Phù gật đầu, đờ đẫn xoay người dọc theo đường cũ mà hồi cung.

Hai bên tuy có cung nữ cầm đèn đường nhưng nàng lại cảm thấy mình đang đi một con đường sâu thẳm tối tăm, trái tim trong ngực kia từng vì hắn mà đập điên loạn cũng dần lạnh thấu.