“A?” Miệng nhỏ của Lục Phù khẽ nhếch, ngơ ngác mà nhìn hắn.
Ý cười Ngụy Sâm càng sâu, mi mắt cong cong. Hắn vốn là con rồng con phượng, sinh ra cực kỳ tuấn tú, lại mìm cười với một nữ nhân như vậy làm trái tim Lục Phù đập nhảy thình thịch, mặt càng đỏ hơn.
“Có thể đứng lên không?” Ngụy Sâm hỏi nàng.
Nghĩ rằng hắn đùa giỡn với mình, Lục Phù gật đầu, hai chân đạp lên mặt đất, thân mình trần trụi lại quyến rũ đứng lên...
“A!” Vừa rồi bị bẻ chân làm lúc này chân nàng mềm đến không đứng được, ngã thẳng về phía trước.
Ngụy Sâm mở hai tay ra, tiếp được mỹ nhân vào trong lòng ngực. Thân mình Lục Phù còn hơi trụy xuống, đôi tay Ngụy Sâm liền vịn lấy eo nàng giúp nàng đứng thẳng, ghé vào trên ngực mình.
“Ngươi vội đến không chờ nổi như vậy?” Nam nhân trêu ghẹo mà nói bên tai nàng.
“Không có, chí là trên đùi ta không có sức lực.” Mặt nàng chộn trên vạt áo hắn, nhỏ giọng nói.
“Phải không?” Nam nhân làm như muốn kiểm tra xem là thật hay giả, một tay dọc theo cái mông mượt mà, hướng tới hoa huyệt như bạch ngọc không tỳ vết. Nàng còn chưa rửa sạch nên lúc này hạ thân đã ướt một mảnh, ngón tay dài của nam nhân duỗi nhập hoa kính, nhẹ nhàng moi moi ở bên trong, một sợi dịch nhầy liền dính lên làm ướt nguyên ngón tay của hắn.
“Phía dưới của ngươi lại không nói như vậy.” Hắn khẽ cười nói.
Lục Phù cắn chặt môi, nói không nên lời. Thân mình này của nàng vừa mới cao trào, là thời điểm thật sự mẫn cảm, lại ngửi thấy huân hương dễ chịu trên người hắn. Khi đó nàng còn không biết đây chính là Long Tiên Hương chuyên dụng của hoàng đế, hai chân không tự chủ được mà bò sang hai bên, giống như hoan nghênh hắn thâm nhập.
“Ngẩng đầu.” Ngụy Sâm ở phía trên ra lệnh nói.
“Ân?” Nàng ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng đẹp nhu tình như một đóa hoa phù dung chờ người hái, hai má nhàn nhạt đỏ ửng trên da thịt trân châu, hai mắt tối màu chứa đựng ảnh ngược của hắn.
Tay Ngụy Sâm từ trong huyệt nàng rút ra, không thể lại chơi nữa, nếu không hắn liền nhịn không được mà muốn nàng tại nơi rách nát này. Hắn cởi bỏ áo choàng, bao thân thể mềm mại của nàng kín mít. Hai thị vệ mặc thường phục yên lặng chờ ở bên ngoài, một người là thị vệ trưởng tiến lên bẩm báo đã xử lý thỏa đáng, hai vị tiểu hầu gia đã trở về Quốc công phủ.
“Ừ.” Ngụy Sâm lên tiếng, ôm nàng ra khỏi nhà dân lên xe ngựa.
Lục Phù lần đầu tiên ngồi trong thùng xe rộng như vậy, bên trong không chỉ có ghế ngồi mà còn bày biện bàn trà, một bên còn có quầy rượu và thức uống trưng bày. Nàng nghĩ công tử này thân phận nhất định phải cực kỳ cao quý, vừa rồi hai tiểu hầu gia còn phải dập đầu lạy hắn...
Xe ngựa vững vàng chạy về phía trước. Lục Phù nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nói với hắn: “Ta tên là Lục Phù, ở Lục phủ phố Tây Tam.”
“Ta biết.” Ngụy Sâm ôm nàng, buồn cười mà nhìn nàng. Tuy rằng ngày ấy, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng nhưng chờ khi biết được nàng chính là Lục Phù, hoàng đế mới bừng tỉnh, biết rõ thì ra nàng chính là đóa hoa phù dung của kinh thành kia.
“Cảm ơn ngươi đã đưa ta hồi phủ.” Nàng ngoan ngoãn mà cảm tạ nói.
“Ta nói muốn đưa ngươi hồi phủ bao giờ?” Nam nhân hỏi lại.
Lục Phù cũng không biết hắn nói thật hay đùa, liền hỏi: “Vậy ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Ngụy Sâm dừng một chút rồi trả lời: “Nhà ta.”
“Ta... Ta chưa gả cho ngươi, sao có thể cùng về phủ của ngươi?” Nàng sợ ngây người, vội vàng rời khỏi ôm ấp của hắn, bọc áo choàng ngồi một bên, cảnh giác mà nhìn hắn.
“Không sao, có thể bổ sung sau.” Ngụy Sân ý cười thật sâu mà nhìn nàng. Hắn từ nhỏ được phong làm Thái tử, từ trước đến nay cần gì có đó, không cần để ý cảm thụ của bất cứ kẻ nào. Thích cái gì, muốn cái gì thì cầm trong tay, ai dám nói một chữ ‘không’?
“Công tử, ngươi đưa ta về nhà được không?“ Trong đôi mắt tú lệ của Lục Phù lóe ra nước mắt, hôm nay nàng đã bị sợ hãi quá nhiều.
“Thật phiền.” Ngụy Sân quay đầu, không hề phản ứng nàng. Hắn bình yên mà ngồi trong thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng trần trụi trong áo choàng của hắn, lại không biết có thể đến nói nào, chỉ có thể thấp thỏm bất an mà ngồi bên trong xe ngựa nghe động tĩnh bên ngoài.
Cửa cung hoàng thành từng cánh mở ra vì hắn, phát ra tiếng mở cửa thô nặng. Nàng nghe thanh âm này cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc đây là nơi nào?
Đi qua ba cửa lớn, xe ngựa vào thẳng Tử Thần Điện, đây cũng là tẩm điện của hoàng đế.
Lục Phù cảm giác được xe ngựa dừng, cảnh giác mà nhìn nam nhân.
“Lại đây.” Ngụy Sâm nâng hai cánh tay, ôm mỹ nhân trong bọc áo choàng đi xuống xe ngựa.
Tử Thần Điện trước mắt dưỡi bầu trời đêm đèn đuốc sáng trưng tựa như quỳnh lâu ngọc vũ. Lục Phù hoàn toàn sợ đến ngây người, nàng nào đã thấy cung điện to lớn như vậy. Ngụy Sâm ôm nàng đi vào cửa cung, toàn bộ nô bộc trong Tử Thần Điện đều đợi ở hai bên, chưởng sự cô cô quỳ xuống thỉnh an, nói: “Cung nghênh thánh thượng hồi cung.”
“Thánh thượng?” Lục Phù ngơ ngác mà nhìn về phía hắn.
Ngụy Sâm không để ý đến ánh mắt của nàng, đem người trong lòng ngực giao cho chưởng sự cô cô, phân phó nói: “Nguyễn nương, mang nàng đi tắm sạch sẽ.”
“Vâng.” Nguyễn chưởng sự ôm lấy nàng, đi tới Long Tuyền, phía sau có hai cung nữ đi theo. Lục Phù bị các nàng đưa vào trong suối nước nóng, tỉ tỉ xoa tẩy thân mình, quả thật như bị tẩy đi một lớp da, sau đó lau khô rồi mặt vào áo ngực mỏng như cánh ve.
Áo ngực này gần như trong suốt, dán sát vào thân thể kiều mỹ của nàng, hai luồng ngực lớn càng giống như bao không được mà tràn ra ngoài, thoạt nhìn da^ʍ tiện cực kỳ.
Nguyễn chưởng sự đánh giá dung mạo cùng dáng người của nàng, nghĩ thầm khó trách thánh thượng lại bất thường như vậy, lại mang nữ tử từ ngoài cung trở về.
Lục Phù bị mang về tẩm điện, đần độn suốt đường đi, hoàn toàn không phản ứng kịp. Trong nháy mắt, nàng đã quỳ gối trên giường vua, Nguyễn chưởng sự dạy nàng đem thịt mông quỳ gối sau lưng, đôi tay chống ở phía trước, vυ' đỉnh ra bên ngoài, tư thế mê người lại ngoan ngoãn chờ quân chủ. Người nọ là thánh thượng mà, nàng căn bản không có quyền nói ‘không’, nàng bị hắn coi trọng thì về sau không thể thoát khỏi thâm cung rồi...
Ngụy Sân rửa mặt chải đầu xong thì cũng thay tẩm bào màu đen, hoa văn rồng, đai lưng thắt hờ một bên, phía trên cơ ngực như ẩn như hiện. Trên người hắn tràn ngập khí thế cương dương, lại có vị giả tôn quý làm khi hắn xuất hiện trước mắt Lục Phù, trái tim nàng nhảy càng nhanh, không thể hiểu được mà còn có một tia chờ mong.
Ngụy Sâm vừa lòng mà nhìn nàng quỳ gối trên giường chờ mình. Một tháng này, hắn đã rất nhiều lần ảo tưởng ra hình ảnh giờ phút này. Lục Phù trong hiện thực càng kiều mỹ mê người hơn so với ảo tưởng của hắn, làm hắn cơ hồ không có cách nào tự khống chế.