Hoa Ly là một người câm, từ khi ra đời nàng đã không thể nói chuyện. Vào lúc những đứa trẻ sơ sinh khác đều khóc rất vang dội, nàng lại không thể phát ra một chút âm thanh nào. Ngoại trừ điểm này, có thể nói trên người nàng không hề có khuyết điểm.
Nàng có mỹ mạo lóa mắt lại có thân phận cao quý, nên dù là người câm nhưng nàng vẫn là công chúa, đích nữ của chính cung được mọi người vây quanh nịnh bợ, có được tất cả mọi thứ khiến người khác hâm mộ.
Đế hậu thương yêu, thái tử huynh trưởng bảo vệ, nhận thiên kiêu vạn sủng lớn lên. Dù vậy, tính tình của Hoa Ly lại dịu dàng cực kỳ, đại khái là do bị câm bẩm sinh khiến nàng hơi tự ti, cũng không thích xuất hiện trước mặt người khác lắm, đa số thời gian nàng chỉ ở trong cung nghiên cứu những thứ mình thích.
Hôm nay là sinh nhật của trưởng công chúa, là hoàng cô mẫu của Hoa Ly, thân là hậu bối đương nhiên nàng phải tới chúc thọ.
Trong phượng liễn còn có mấy hoàng tỷ của nàng đang ngồi, đều thiên sinh lệ chất, mỗi người đều có giọng nói thánh thót như chim hoàng oanh.
Đại công chúa nói: “Hôm nay nếu có thể nhìn thấy Bạc Tương đã quá đủ.”
Nhị công chúa cũng cười: “Có thấy thì thế nào, nhân vật tuấn nhã như Bạc Tương sao có thể thích tỷ?”
Hoa Ly hơi đỏ mặt nhưng cũng cười cười theo mọi người. Các nàng là công chúa hoàng gia, đương nhiên cũng khác với các quý nữ khác, mà đại công chúa lại càng không giống. Nàng không chỉ thành hôn từ mấy năm trước, đã có phò mã, còn nuôi dưỡng một đống trai lơ, lâu lâu còn tằng tịu với mấy nam nhân vừa mắt, có lẽ tình một đêm chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
“Đừng nói nữa, ngũ hoàng muội vẫn còn nhỏ đây, nhìn xem mặt muội ấy đã đỏ lên rồi kìa. Nếu mẫu hậu biết được các ngươi nói lung tung như vậy, xem mẫu hậu phạt các ngươi thế nào.”
Tứ công chúa không nhịn được chọc chọc gương mặt Hoa Ly, gò má phấn hồng mềm mịn như đào, thật mê người.
Đại công chúa trực tiếp lắc đầu: “Nào nhỏ nữa, ta tuổi này đã điên loan đảo phương với phò mã rồi. Đều do mẫu hậu quản quá nghiêm, nếu đổi lại là ta có lẽ ta đã tìm một nam nhân đẹp trai để tăng kiến thức cho tiểu muội.”
Tiếp theo mấy người mồm năm miệng mười liên thoắng không ngừng, lời nói càng lúc càng lộ liễu, ngay cả tư thế trong giường màn cũng bắt đầu xuất hiện. Hoa Ly đứng ngồi không yên, gương mặt đơn thuần đỏ bừng len.
Vừa tới phủ công chúa chúc thọ xong Hoa Ly đã muốn rời đi. Nàng không quen nơi đông người, mỗi người đều muốn nói chuyện với nàng nhưng nàng lại không thể đáp lại dù chỉ là một câu, mặt cười tới sắp cương cứng.
Thế nhưng trưởng công chúa cứ muốn giữ nàng lại, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể tìm một nơi yên lặng.
Vừa lúc tìm được bàn đá bên cạnh núi giả, mới ngồi xuống bỗng nhiên trong gió truyền tới mùi thơm kỳ lạ, Hoa Ly khϊếp sợ đứng dậy, lại thấy đám cung nữ đang hầu hạ xung quanh người này nối tiếp người kia thi nhau mềm nhũn ngã xuống đất.
“…”