Hứa Duy cảm thấy cực kì không tự nhiên, quen bị người khác lạnh lùng, đặc biệt là trước mặt Vu Thế Châu, đã sắp quên thì ra mình cũng thích được người che chở nuông chiều.
Vu Thế Châu nhìn Hứa Duy, ánh mắt ngập tràn nhu hòa, giống như trong mắt chỉ có Hứa Duy một người, khiến cho Hứa Duy có chút muốn chạy trốn. Thân thể còn rất không thoải mái , phía dưới nóng rát đau, eo mềm chân mỏi, né tránh ánh mắt Vu Thế Châu, cắn môi nói:" Em muốn đi tắm, anh đi ra ngoài trước."
Chăn bị xốc lên, Hứa Duy kinh ngạc khi bị bế lên, bắt lấy cổ áo của Vu Thế Châu:" Anh muốn làm gì?" Vu Thế Châu ôm chặt lấy Hứa Duy, trên mặt đầy ý cười:" Ôm em đi tắm."
Đem Hứa Duy đặt ở trên nắp bồn cầu, Vu Thế Châu xoay người đi xả nước, độ ấm vừa phải, xoay người:" Được rồi, em đi tắm đi, xong rồi ra ăn cơm."
Sau đó mở cửa đi ra ngoài, bóng dáng cao lớn biến mất ở cửa, Hứa Duy có chút ngốc. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thân mật như vậy, phải biết rằng lúc trước Hứa Duy còn không muốn ngủ cùng giường với hắn, hai người còn phân phòng ngủ.
Ăn xong cơm đã hơn 10 giờ, hôm nay là thứ 7, Vu Thế Châu không có lên lớp. Trước kia Hứa Duy không phải hẹn bạn bè đi chơi, thì là đi xem tác giả đang nổi của mình, một mặt liên hệ cảm tình, một mặt thúc giục bản thảo.
Hôm nay thân thể không thoải mái liền không muốn đi, đột nhiên nhớ tới Vu Thế Châu ở trong suốt đêm, cả hai lại không bảo vệ gì. Hứa Duy hoảng một chút, ngay sau đó sai người như đúng rồi.
Vu Thế Châu ngồi vào bên người Hứa Duy, mặc một cái áo hoocdie màu đỏ, một cái quần thể thao màu xám, lại thêm một gương mặt đẹp quá phận, hai mươi mấy tuổi nhìn vẫn như là thiếu niên. Hơn nữa hôm nay giống như rất vui, trước kia luôn là chui vào phòng làm việc nghiên cứu đề, hôm nay lại có kiên nhẫn ngồi xem phim thần tượng với Hứa Duy.
Hứa Duy tuy không được tự nhiên, nhưng cũng sẽ không nói thẳng, cố ý vô tình làm Vu Thế Châu đi đi, không cần phiền cô. Nhưng người này hôm nay da mặt dày, làm như không nghe thấy lệnh đuổi khách của Hứa Duy, xoay quanh Hứa Duy, khi thì đưa nước, khi thì đưa đồ ăn vặt, còn chạy xuống nhà mua một cái bánh kem nhỏ lên.
Chờ Hứa Duy nói xong việc uống thuốc, Vu Thế Châu thế nhưng im lặng, trong không khí có chút xấu hổ, Hứa Duy đoán không ra thái độ của hắn, tầm mắt ngừng ở trên TV, thúc dục một câu:" Anh đi nhanh lên."
Buông ly nước, Vu Thế Châu quay đầu xem Hứa Duy, tròng mắt đen nhánh như mực, sáng ngời như là một hồ sâu, rốt cuộc chưa nói câu gì. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hứa Duy thở dài nhẹ nhõm một câu, cảm thấy hoc sinh của Vu Thế Châu quả thật vất vả, tầm mắt của hắn quá áp lực, lúc hắn chăm chú nhìn , giống như mình đào mộ tổ tiên hắn lên.
Hứa Duy cảm thấy tầm mắt của Vu Thế Châu quá có tính xâm lược, quay mặt đi uống thuốc. Hắn dọn bàn, lại ngồi xuống bên người Hứa Duy. Hứa Duy cảm thấy tim thật mệt, hôm nay Vu Thế Châu là giả à, Hứa Duy nói thẳng:" Anh đi làm việc đi, để tự em ngồi."
Ngón tay thon dài xoay xoay cái ly, hầu kết hơi lăn, hành động nào cũng đều đẹp, tiếng nói trầm thấp:" Hôm nay anh ở đây với em, bài giảng đều chuẩn bị xong rồi."
Tay của Hứa Duy không có sức lực, chỉ có thể mềm mại đấy hắn:" Anh ngồi đây thì em xem TV thế nào?" Vu Thế Châu bắt lấy tay Hứa Duy, thân thể Hứa Duy mềm mại, Vu Thế Châu nghĩ đến lúc bên trong Hứa Duy, cái loại cực hạn mềm mại, ẩm ướt, vòng eo nhỏ nhắn đong đưa quyến rũ. Giờ phút này bàn tay mềm mại không xương bị Vu Thế Châu nắm, giống như là phản ứng lại, Hứa Duy chỉ là một cô gái, lại là cô gái mà mình thích, đôi khi không cần nghĩ đến quá lý trí.
" Anh xem cùng với em."
" Em không cần, anh xem cũng không hiểu."
" Phim thần tượng so với phân tử khí lý tưởng tịnh tiến động năng cùng nhiệt độ trung bình dễ hiểu hơn nhiều."
Hứa Duy không có lời nào để nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vu Thế Châu, tuy rằng là mặt mộc, nhưng làn da trắng như trứng gà, ngũ quan tinh xảo. Trong lòng Vu Thế Châu thỏa mãn, nhéo nhéo mặt Hứa Duy:" Thay quần áo đi, ra ngoài ăn cơm."
Hứa Duy vốn không nghĩ đi, nhưng ở nhà đuổi người không đi, Vu Thế Châu còn đặt nhà hàng mà Hứa Duy rất thích, vì thế ngoan ngoãn đi thay quần áo, trang điểm nhẹ.
Sắc trời hơi muộn, rặng mây đỏ tràn ngập, trên đường người đi tới đi lui. Trên đường học sinh không ít, Hứa Duy thấy một nam một nữ sóng vai đi cùng nhau, cậu học sinh cao lớn đẹp trai, nữ sinh như là nhìn lên.
Hứa Duy nhớ tới Vạn Lệ Tước hồi cấp 3, khi đó Vạn Lệ Tước kì thật rất kiêu ngạo, đối với con gái không thèm để ý, chỉ cảm thấy bóng rổ cùng trò chơi là cảm thấy hứng thú. Miệng cũng rất độc, Hứa Duy cũng không biết là thích hắn từ khi nào.
Vốn dĩ cho rằng người như Vạn Lệ Tước chú định sẽ cô độc, chính là hắn lại thích Tô Tĩnh, con người Tô Tĩnh nhìn thế nào đều không thấy có điểm gì nổi bật. Vạn Lệ Tước thời đại học rất tốt, hoa hậu giảng đường nhiều như vậy, tùy ý chọn một cái cũng tốt.
Cố tình lại thích Tô Tĩnh, một người cái gì cũng không bằng Hứa Duy, biết được Vạn Lệ Tước có bạn gái, đoạn thời gian ấy Hứa Duy đều ngơ ngẩn. Hứa Duy thích Vạn Lệ Tước, chính là tính tình nhút nhát cảnh giác từ nhỏ khiến Hứa Duy không dám theo đuổi, Hứa Duy không bỏ xuống được tự tôn cùng rụt rè. Thích cũng nói không nên lời, Vạn Lệ Tước như thế nào biết, thật sự coi Hứa Duy như anh em mấy chục năm.
Lần trước gặp, tình nhân cũ là trong lòng ấp ủ hồi lâu mới nói ra, có lẽ lại bị hiểu là vui đùa. Hứa Duy lắc đầu, trong lòng thầm than, sau đó nghe thấy người đang lái xe hỏi:" Cái gì khó làm?"
Quay đầu lại xem, người nọ vẫn là một bộ gợn sóng bất kinh, Hứa Duy cảm thấy chắc đàn ông sẽ hiểu đàn ông, rất có hứng thú chống đầu hỏi thăm:" Con trai tại sao lại thích người khác trong khi có người bạn là nữ tốt hơn."
Vu Thế Châu đầu cũng không nâng: " Em nói càng tốt chính là định nghĩa như thế nào, có lẽ ở trong mắt người đó, hắn thích cái kia mới là tốt nhất."
Hứa Duy như suy tư gì gật đầu, như vậy xem ra Hứa Duy cũng không phải tự luyến, Hứa Duy cảm thấy mình tốt hơn Tô Tĩnh, ở trong mắt người khác lại chưa chắc đã như thế. Chẳng lẽ Vạn Lệ Tước nghĩ như vậy, Hứa Duy có chút không phục:" Vậy anh nói đi, em với Tô Tĩnh ai tốt hơn."
Vu Thế Châu nghiêng đầu nhìn Hứa Duy một cái, đáy mắt hơi sáng lên, mày hơi nhíu lại:" Em xuất thân danh gia, tuổi trẻ đã thành công, xinh đẹp lại có giáo dục, năng lực tốt, có kiến thức, là người phụ nữ tốt hiếm có."
Tuy rằng cảm thấy lời Vu Thế Châu nói cứ như đoán mệnh, nhưng trong lòng Hứa Duy vẫn có nho nhỏ đắc ý, cười tủm tỉm hỏi:" Nói như vậy em tốt hơn so với Tô Tĩnh sao?."
Nhưng mà người nào đó lại nói:" Tô Tĩnh chỉ học đại học bình thường, mơ mơ màng màng không có chủ kiến, tính tình mềm yếu không thông minh. Nhưng đáy lòng thiện lương mềm mại, kiên cường có chí tiến tới, trên người luôn có một cỗ dẻo dai, có lẽ Vạn Lệ Tước thích cô ấy ở điểm ấy đi."
Hứa Duy tức giận:" Ở trước mặt vợ còn khen người khác, anh đủ rồi đấy."
Vu Thế Châu nhàn nhạt nói:" Anh không phải giúp em phân tích sao? Em không biết Vạn Lệ Tước vì cái gì thích Tô Tĩnh, còn thiếu chút nữa cùng nhà mình đoạn tuyệt."
" Hắn đầu óc bị ngu chứ sao, lúc trước cưới em thì bớt việc, ít nhất môn đăng hộ đối, tính tình hợp nhau, người lớn ở Vạn gia đều thích em." Hứa Duy thở phì phì nói.
Trong xe yên lặng trong chốc lát, Vu Thế Châu tiếp tục nói:" Vậy lúc trước vì cái gì lúc trong nhà hắn đóng thẻ em còn cho hắn mượn tiền, cô Vạn tìm Tô Tĩnh nói chuyện ra giải vây, em không phải nên nhân cơ hội tiếp cận hắn sao? Em thông minh như vậy, nhất định sẽ thành công."
Kì thật Hứa Duy cũng không biết vì cái gì, yêu hèn yếu như thế, tự tôn lại cao, sợ những cái xấu xa đó dơ tay mình. Vu Thế Châu trong lòng lại cảm thấy may mắn, Hứa Duy quá đường hoàng, khinh thường dùng thủ đoạn, Hứa Duy muốn một tình yêu đường hoàng sạch sẽ, một lần là cả đời, nhưng lại đặt sai người.
Hứa Duy có chút kì quái:" Anh làm thế nào biết." Những việc này Vạn Lệ Tước cũng không biết, trong lòng Vu Thế Châu có chút chua, người hắn yêu làm cho người khác rất nhiều, người kia không biết, nhưng hắn lại biết rất rõ.
Thậm chí Tô Tĩnh vì để cho Vạn Lệ Tước càng yêu cô ta, đều che dấu đi việc Hứa Duy giúp, chỉ có Hứa Duy yên lặng tưởng yêu là phụng hiến. Còn may là Vu Thế Châu thấy, còn may chỉ có một mình Vu Thế Châu thấy.
Vu Thế Châu không trả lời vấn đề của Hứa Duy:" Em vì sao thích Vạn Lệ Tước, anh cũng không nhìn ra hắn có gì tốt, bên cạnh em không phải có người tốt hơn sao."
Hứa Duy cà lơ phất phơ nói:" Hắn đẹp trai, lúc em vừa mới biết rung động, bị hắn kinh diễm nhiều năm như vậy."
Vu Thế Châu hạ cửa kính xe xuống, trong lòng buồn bã, Hứa Duy lại đột nhiên mở miệng, nghiêm túc hơn rất nhiều:" Ba mẹ em lúc em 10 tuổi bị tai nạn qua đời, lúc đó có rất nhiều người tham gia tang lễ, cũng như là đi cho có lệ. Chỉ có hắn khóc lóc nói với em " Duy Duy nhất định rất đau lòng, sợ hãi, không sao, về sau anh sẽ thay cô chú ở cạnh em." Ở lúc Hứa Duy bất lực nhất thời điểm ôm lấy Hứa Duy, nói lời ấm áp như vậy.
Một câu nói, làm Hứa Duy khăng khăng một mực lâu như vậy, đem trái tim giao ra liền không thu trở lại. Trong lòng Vu Thế Châu cứng lại, vì cái gì không gặp được Hứa Duy sớm hơn, 13 tuổi mất đi ba mẹ Duy Duy nhất định là nhỏ nhỏ một mình, đáng thương lại đáng yêu.
Nếu Vu Thế Châu lúc đấy gặp được Hứa Duy, nhất định sẽ đem Hứa Duy về nhà, đặt trong sung sướиɠ mà nuôi lớn. Vu Thế Châu ghen ghét ảo não vô lực , chua khổ cay nảy lên trong lòng, nhưng mà không có ngọt..