Lâm Phi nắm cổ tay Hạ Nhất đi ra khỏi trung tâm mua sắm, dọc đường có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này, Lâm Phi đắc ý vô cùng, còn cố tình làm ra một bộ khí chất lão công.
Hạ Nhất lại có chút ngượng ngùng mà cúi đầu đi theo sau, trên mặt bất giác ửng đỏ, thoạt nhìn càng như là thẹn thùng.
Anh hối hận khi đề nghị cậu mặc đồ màu hồng, để rồi cuối cùng chính mình lại trở thành người nhận đủ, hối hận chết đi được ấy chứ.
Trở lại xe, Lâm Phi tiếp tục lên đường đến nhà hàng.
Hạ Nhất ngồi trên xe, nhìn bộ dáng hồng nhuận và dịu dàng của mình qua kính chiếu hậu, gần như cầu xin Lâm Phi nói: “Tiểu Phi, hay là chúng ta đừng mặc đồ đôi nữa nha? Ít nhất đừng để tôi như này đi gặp cậu ta chứ? Cậu ta sốc rớt răng hàm luôn đó, lúc còn ở bên nhau thì tôi chính là thuần khiết công, với cậu lại thành thụ, mặt mũi biết để đi đâu?”
Lâm Phi vì thực hiện được ý xấu mà cao hứng, nghe lời anh nói lại thấy không vui, cố ý hạ giọng ra vẻ công khí mười phần.
Hắn nói: “Hạ ca, đã lên thuyền giặc rồi thì nào có đạo lý đi xuống, hôm nay tôi công cậu thụ, không bàn nữa! Dù gì cũng là chủ ý của cậu, tự nhận trái đắng mới phải chứ ta?”
Hạ Nhất rầu rĩ nhìn cậu, cái tính cậy mạnh từ nhỏ đến lớn mãi không chịu đổi, thói quen chiếm tiện nghi vẫn giữ y nguyên.
Mặc dù đã ở nước ngoài hai năm, hai người chỉ giao tiếp với nhau qua điện thoại, nhưng đến khi gặp lại mình vẫn là mục tiêu bị ức hϊếp như trước.
“Tiểu Phi, cậu làm tôi mất hết, đổi lại là người khác thì tôi đã không thèm làm rồi, kể cả cậu có ăn thịt tôi, cũng biết là tôi chẳng thể làm gì được cậu.”(Câu nài hong hiệu (⊙_⊙)?)
Lâm Phi khóe miệng giương lên, “Biết thì tốt, có bản công ở đây cưng đừng hòng phản công, phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Hạ Nhất cười: “Đừng có giả vờ đến nghiện thế chứ, đợi tới lúc đi ăn xem còn giữ nổi nữa không, đừng có lòi đuôi đó nha.”
Lâm Phi kiên định nói: “Không thành vấn đề, bản công đã xuất binh, chắc kèo trị được tên người yêu cũ của cậu!”
Xe chạy trên đường thêm một tiếng nữa, cuối cùng dừng lại ở bãi đậu xe của một tòa nhà.
Hai người thu xếp một chút, Lâm Phi ôm hoa, Hạ Nhất khoác vai hắn.
Đi được vài bước Lâm Phi nhận ra có gì đó không đúng, giật cánh tay từ trên vai mình xuống, nắm nó kéo đi.
Vào thang máy đi lên lầu sáu là nhà ăn, người yêu cũ Dư Tiêu của Hạ Nhất an vị từ sớm, Lâm Phi trực tiếp lôi Hạ Nhất tới chỗ cậu ta.
Dư Tiêu vốn đang chơi điện thoại, thoáng thấy có người tới gần liền ngẩng đầu nhìn, act cool 2 giây.
Cậu ta nhớ mình chỉ mời Hạ Nhất tới.
Nhìn quần áo và hành động của hai người, rõ ràng là họ có ý với nhau.
Dư Tiêu nói: “Bạn trai mới ư? Sao chưa từng thấy anh nhắc tới?”
Lâm Phi kéo Hạ Nhất ngồi đối diện mình, đánh giá Dư Tiêu một lượt.
Nhìn dáng vẻ Dư Tiêu lớn lên cũng gọi là đẹp trai, ăn mặc và khí chất không tầm thường, chỉ là vóc dáng nhỏ hơn Hạ Nhất một chút, có chút mảnh khảnh.
Lâm Phi mở miệng trước: “Xin chào, tôi là Lâm Phi bạn trai của Hạ Nhất, thứ lỗi vì đã không mời tự đến. Chỉ do tôi nghe bạn trai mình nói người cũ còn mãi dây dưa, tôi không yên tâm nên tự mình đến để giải quyết. Chẳng qua cậu cứ yên tâm, tôi là người văn minh, tuy rằng nói chuyện không xuôi tai lắm, nhưng sẽ không đánh người, đừng lo lắng.”
Lúc nghe cậu nói bạn trai, Hạ Nhất sửng sốt mất một lúc, nhưng biết cậu diễn kịch cùng mình, âm thầm cười cười cho qua.
Dư Tiêu nhìn Hạ Nhất đôi mắt đã ươn ướt. Cậu ta chờ anh về nước để rồi đợi được tin này, cậu cho rằng anh đã hồi tâm chuyển ý, lại không ngờ tới ân đoạn nghĩa tuyệt.
Trong bữa ăn Dư Tiêu cứ chốc chốc lại nhìn bọn họ, thấy bộ đồ đôi trên người càng thêm khó xử, cau mày nói: “Anh…… làm thụ?”
MIếng cơm trong miệng Hạ Nhất thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, uống ngụm nước cho tiêu, vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên có một cánh tay đặt trên vai mình, kéo phần thân trên qua.
Lâm Phi để đầu anh dựa lên vai mình, tự đắc nói: “Đúng vậy, em ấy là hồng phấn thụ của tôi.”
Dư Tiêu mấp máy môi nhưng không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Một lát sau, một nữ phục vụ đi tới, cầm một bó hoa trong tay đưa cho Hạ Nhất, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Anh Hạ, đây là hoa mà anh Lâm đặt cho anh. Mong anh và anh Lâm đây ăn cơm ngon miệng.”
Tất nhiên Hạ Nhất biết đây là trò mèo của Lâm Phi. Trước khi vào nhà ăn, cậu một mình đi tới quầy lễ tân, đưa hoa cho cô gái rồi dặn vài câu.
Hoa lên sàn.
Hạ Nhất nhận hoa, liếc Lâm Phi một cái, có chút bất đắc dĩ lại vui vui, nghĩ thầm chú diễn tốt đấy.
Lâm Phi được một tấc lại tiến thêm một thước ôm anh chặt hơn chút nữa, nhìn vào mắt anh nói: “Người của anh phải được chiều chuộng, hoa này chỉ là chút lòng thành mà thôi. Bất ngờ lớn hơn còn ở đằng sau, đêm nay em phải làm thụ của anh.” :))
Lâm Phi nhướng mày, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Khuôn mặt Hạ Nhất có chút nóng lên, vừa nghĩ tới việc cậu ẩn ý liền có chút xấu hổ, trên mặt càng ngày càng đỏ.
Dư Tiêu cúi đầu ăn cơm, giả bộ không nhìn thấy cảnh này, mấy giây sau thân thể lại khẽ run lên, rớt nước mắt.
Hạ Nhất sửng sốt mất một hồi, cầm lấy tờ giấy đưa qua cho cậu ta, trầm mặc nhìn người một lúc rồi nói: “Anh đã yêu đương với cậu ấy được một tháng, lần này trở về là muốn nói rõ với em. “
Hạ Nhất đợi chút lại nói: “Chúng ta đã chia tay hơn nửa năm, lúc đó nói sẽ không liên lạc với nhau nữa. Nhưng hầu như ngày nào em cũng nhắn tin, ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của anh. Anh cảm thấy em vẫn chưa buông được, lần gặp mặt này làm cho ra lẽ. Sau này khỏi cần gặp lại, hai ta khỏe người, không làm phiền nhau.”
Dư Tiêu khóc đến mức thở hổn hển, cơ thể nhỏ gầy khiến người ta xót xa.
Cậu ta nói: “Đó chẳng qua chỉ là anh đơn phương chia tay, em không đồng ý, không tính!”
Hạ Nhất nói: “Lúc đầu ở bên em không phải là ý muốn của anh, anh căn bản không thể thích em. Em biết rõ chỉ là diễn trò, giờ lại cưỡng cầu là sao?”
Dư Tiêu hai mắt đỏ hoe nhìn anh, “Vậy ngay từ đầu tại sao anh lại đồng ý với tôi? Tại sao anh lại cho tôi hy vọng rồi phá tan nó? “
Hạ Nhất bị cậu ta mắng, cũng có chút nóng nảy, “Vì sao chúng ta lại ở bên nhau em biết rõ còn hỏi? Nhân lúc tôi uống say ở quán bar dụ tôi nói ra những lời nói đó, em rõ ràng biết tôi không hề nói với em, vậy mà em lại dùng chúng để uy hϊếp tôi, không yêu đương với em em liền tự sát! Tôi báo cảnh sát em cũng cắt cổ tay, nháo loạn đến mức này rồi, đều là em chuốc lấy!”
Dư Tiêu đẩy chén rượu ra, đứng lên, khóc cười nói: “Em biết anh không thích em, em cũng tự cho rằng mình có thể cảm động anh. Ngờ đâu anh ý chí sắt đá, không quên được mối tình đầu! Ngày nào em cũng bám lấy dây dưa với anh, hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều xuất hiện trước mặt anh, em biết anh không thích như vậy, nhưng làm sao em có thể kiềm chế được?”
Dư Tiêu bước ra khỏi chỗ ngồi, đập nát bó hoa anh đặt trên ghế, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu không thích thì đừng có đồng ý với em!”
Hạ Nhất thay đổi sắc mặt, không khống chế được cảm xúc, cũng lời qua tiếng lại: “Rõ ràng là em gạt tôi, em uy hϊếp tôi! Em chỉ là dựa vào địa vị của cha mình làm khó dễ người khác, nhưng em chẳng chịu hiểu là tôi ghét em! Từng giây từng phút tôi đều muốn thoát khỏi em, tôi chịu đựng quá đủ những ngày bị đe dọa rồi, tôi không muốn nhìn thấy em, em mau đi đi!”
Dư Tiêu cười vài tiếng, không muốn tranh cãi nữa, cầm đồ trực tiếp bước ra khỏi nhà ăn.
Lâm Phi chứng kiến cảnh người yêu cũ xé xác nhau, nói thẳng ra là quá xá đã, nhưng sau đó ngẫm ngẫm cậu ta có mối tình đầu từ khi nào vậy nhỉ? Sao mình không biết?
“Xong rồi? Đơn giản thế thôi hả? Nhẫn của tôi còn chưa được tỏa sáng trước mặt cậu ta nữa mà, chán chết.”
Lâm Phi day day chiếc nhẫn, định tháo nó xuống.
Hạ Nhất nói: “Đừng tháo, nói không chừng sau này vẫn có chỗ dùng.”
Bữa này xem ra không ăn nổi nữa, Hạ Nhất kéo Lâm Phi đi thanh toán rồi bước ra khỏi nhà ăn.
Khi nãy Lâm Phi vừa uống chút nước nên giờ có hơi mắc tiểu, nói một tiếng với anh rồi đi tìm nhà vệ sinh.
Lâm Phi được giải phóng thì thoải mái dễ chịu, chờ cậu kéo khóa quần xong, bên cạnh đột nhiên có một bóng người xông tới, lôi cậu vào một căn phòng phía sau.
Người nọ chống tay lên ngực Lâm Phi, cậu chưa kịp phản ứng đã bị khống chế.
“Tôi cảnh cáo cậu, tốt hơn hết nên tránh xa anh ấy ra!”
Lâm Phi có thể nhìn rõ người trước mặt. Dư Tiêu thấp hơn cậu nửa cái đầu, lúc tàn nhẫn lại có chút đáng sợ.
Chẳng qua Lâm Phi tốt xấu gì cũng là bá vương nhỏ có tiếng trong tiểu khu, mánh khóe này chả tính là bao.
Cậu đột ngột vùng ra, nháy mắt nắm lấy cổ tay đối phương, đẩy người về phía sau trong tư thế kabedon. Hai tay Dư Tiêu nằm gọn trong tay hắn, bị phản kích rồi.
“Không ngờ cậu lại hai mặt thế này? Hoá ra vừa rồi là giả vờ đáng thương trước mặt cậu ấy? A, cậu mà cũng đòi uy hϊếp tôi ấy à? Nói cho mà nghe, đừng hòng chia tách chúng tôi!!”
Dư Tiêu hung hăng trừng hắn: “Cậu sẽ hối hận! Cậu sẽ phải trả giá cho những gì mình nói hôm nay!”
Lâm Phi thu tay lại rồi đẩy cậu ta vào vách tường, cậu cũng hung hăng trừng mắt.
“Dựa vào đâu mà người của tôi bị cậu nói không cần liền không cần! Bị cậu chiếm mất tôi còn hối hận những hơn một năm, giờ cậu ấy về rồi, sao phải nghe lời cậu nói nhỉ? Cậu ấy là là người của tôi, cậu mới là người phải tránh xa ra chút!”
“Vậy thì cứ đợi mà trả giá đi!”
Dư Tiêu thâm trầm cười, cười đến mức Lâm Phi sởn gai ốc, lại có chút tức giận, một phát đấm nhắm thẳng xương cằm.
Rồi lại đẩy cậu ta vào tường thật mạnh, đến khi người kia đau đớn ngồi xổm xuống, Lâm Phi mới đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Hạ Nhất thấy Lâm Phi ra ngoài, lại liếc thấy quần áo cậu có chút xộc xệch, trên vai dính một hai giọt máu, có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Phi, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu lại đánh nhau với người khác à? Ai thế, ai có thù với cậu? Gọi nó ra đây!”
Lâm Phi giữ người anh lại, túm tay anh đi về phía bên kia, lắc đầu nói:” Không sao, tôi sơ ý chảy máu mũi. Có lẽ lúc lau vô tình cọ phải, cậu cũng biết tôi là ác bá có tiếng trong khu, ai dám tìm tôi gây sự chớ? Hạ ca bớt lo.”
“Đúng là ác bá không phải để trưng.”
Hạ Nhất nhìn cậu cười, nhẹ nhõm thở ra.
Lâm Phi nói: “Đi thôi, tìm cái gì ăn, ông đây đói bụng, nháo loạn với người yêu cũ của cậu một hồi, cơm cũng chưa được ăn, cậu phải bồi thường thỏa đáng.”
Hạ Nhất cười hì hì đáp ứng: “Tiểu Phi đã giúp anh nhiều thế rồi, muốn ăn gì cứ việc mở miệng, anh cho hết.”
Lâm Phi ghé sát lại, được một tấc lại đòi tiến thêm một thước nói: “Gọi tiếng anh nghe coi.”
Hạ Nhất cắn răng đồng ý: “Tiểu Phi ca ca.”
Giọng nói nhẹ nhàng êm tai, Lâm Phi lại cảm thấy toàn thân nổi da gà da vịt, không quen nổi.
“Bỏ đi, vẫn là tôi kêu cậu là anh thì hơn, ai biểu cậu già chứ.”