[Zsww] Đã Từng Tốt Đẹp

Chương 6

Mặc dù là người mới, có tốt hơn anh gấp trăm nghìn lần, nhưng cậu chỉ yêu mình anh.

Người đàn ông đó giống như cả một dải ngân hà, đủ lớn để nhấn chìm một mặt trăng không biết bơi.

Tài khoản tên Yibo ngày càng tiếp cận người sử dụng fan hâm mộ cũng vượt qua quá một triệu người theo dõi cũng trùng hợp ngày hôm đó Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang trèo lên nóc nhà.

Tất nhiên đó không phải là mái nhà của cậu. Hầu hết ngôi nhà của Vương Nhất Bác là một công trình kiến

trúc bằng gỗ đã được truyền qua nhiều thế hệ. Có nguy cơ đổ sập nếu cậu vội vàng trèo lên. Vì vậy, khi đi mua rau vào buổi sáng, Tiêu Chiến cùng bác Trịnh đã thảo luận về việc mượn một ngôi nhà gạch mới xây cách đây vài năm để sử dụng mái nhà.

Bác Trịnh vừa nghe nói Vương Nhất Bác muốn quảng bá tiệm may Tiêu Vương trên Internet, liền đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.

Hai người chọn lấy một cái ánh nắng vừa vặn, chụp ảnh không để lộ quá ánh sáng của mặt trời, họ lần lượt đi lên mái, từng bước đi lên bậc thang trong ánh mắt lo lắng của bác Trịnh sau đó bác nói rằng" ngôi nhà này trong ba ngày tới sẽ không còn ngói nữa."

Dẫm chân lên những viên gạch đen được sắp xếp gọn gàng dưới chân, khi di chuyển sẽ có tiếng gạch va chạm vào nhau mà phát ra tiếng, Vương Nhất Bác phải mất một lúc lâu sau mới đứng vững được. Khi quay lại tìm Tiêu Chiến, cậu thấy anh đã cẩn thận điều chỉnh thông số camera như đi trên mặt đất, khuôn mặt bên cạnh cũng ấm áp như ngọc dưới ánh nắng.

“ Này.” Vương Nhất Bác lúng túng quay mặt đi chỗ khác, “Anh có sao không?”

“Gần đến nơi rồi.” Tiêu Chiến không quá quan tâm đến việc anh lớn hay nhỏ, sau một hồi ổn định trên mái nhà anh mới bắt đầu nói kế hoạch quay với cậu " Anh sẽ quay sau lưng em lúc em đi dọc theo sườn núi phía trước, thư giãn đi đừng quá lo lắng. "

Đường gạch được nối bằng gạch cong, không chắc chắn, vì vậy khi bước lên phải chú ý đứng cẩn thận nếu không sẽ bị té do gạch dưới chân quá buông lỏng hơn nữa Tiêu Chiến luôn quá nghiêm khắc đối với cậu nên tiêu chuẩn là không dễ dàng.

Sau khi chụp đi chụp lại gần mười lần, tấm này mới được anh miễn cưỡng mà cho qua. Sau đó Tiêu Chiến đã chụp lại một số bức ảnh từ các góc độ khác nhau, tất cả đều được lưu làm tài liệu chỉnh sửa dự phòng.

Bận rộn cho tới trưa, mặt trời cũng dần chuyển về phía nam.

Mắt thấy ánh nắng càng ngày càng chói mắt, Tiêu Chiến xác nhận đã quay chụp đầy đủ nội dung, liền quyết định chụp lại lần cuối rồi kết thúc.

Lần này Vương Nhất Bác được yêu cầu đứng tại chỗ và nhìn vào khoảng không. Cậu nhìn về hướng cuối mặt đất, đập vào mắt cậu là những mái nhà xếp chồng lên nhau cao thấp nhưng dường như không có điểm cuối, cậu liền chợt nhận ra thị trấn nhỏ này hóa ra cũng nhiều người và cũng không có hề nhỏ như cậu nghĩ.

Cho nên sẽ không thể nhìn đâu là điểm cuối.

Chợt đột nhiên cậu lại nghe thấy tiếng chân giẫm lên những viên gạch.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên quay đầu lại, trông thấy Tiêu Chiến không biết làm sao mà đột nhiên thân hình không ổn liền liên tiếp mà lùi lại mấy bước,sau đó cả người thẳng tắp ngã về phía sau.

Cậu liền lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay của người kia, nhưng cậu đã bị dẫn đến ngã vài bước, nếu không phải chân trái của cậu vẫn còn kẹt ở sườn mái bên kia, thì cậu suýt chút nữa đã cùng Tiêu Chiến rơi xuống mãi nhà.

Cuối cùng sau khi định thần lại, Vương Nhất Bác vẫn sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chiến mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi không chút máu của người kia, một ngọn lửa không tên xông lên đầu, nhưng không tìm được lối thoát, cậu đột nhiên tăng âm lượng lên.

" Anh bị làm sao vậy? Suýt nữa là rơi xuống kia rồi anh biết không?"

Rõ ràng là quan tâm, nhưng từ miệng Vương Nhất Bác nói ra thì lại là lời nói phàn nàn với thái độ không mấy vui vẻ. Tiêu Chiến cũng không có quá nhiều lời giải thích, anh chỉ cười rồi nói:

" Thật xin lỗi, lúc nãy mất tập trung nên bước hụt."

Người kia cúi đầu kiểm tra chiếc máy ảnh đang treo trên cổ mình. Đại khái là vừa nãy có chút hỗn nên không biết máy ảnh bị va đập ở đâu mà cạnh ngay ống kính được bảo dưỡng cẩn thận đã bị nứt ra, toàn bộ ống kính giống như đồ phế liệu.

Hầu hết các ống kính máy ảnh đều rất đắt tiền mà Tiêu Chiến lại là một nhà thiết kế mới nổi tiếng thế giới cho nên sử dụng những phụ kiện chụp ảnh cũng không hề rẻ.

Dù Vương Nhất Bác đã chuẩn bị tâm lý sớm, cả một buổi chiều cùng Tiêu Chiến lên xe về quận sau đó vội vàng dẫn anh đến thành phố kĩ thuật trong quận để thay ống kính nhưng lại không ngờ hỏi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác người ta căn bản vẫn chưa từng nghe qua nhãn hiệu mà Tiêu Chiến nói.

Cuối cùng, cậu cũng tìm được một ông chủ là một người đam mê nhϊếp ảnh. Ông chủ cẩn thận quan sát máy ảnh của Tiêu Chiến, sau đó nhìn thấy tên thương hiệu được khắc thấp ở bên cạnh, lập tức bật cười.

" Ống kính của cậu có xuất xứ từ Nhật Bản? Một thương hiệu thích hợp chỉ sử dụng đường cao cấp. Giá tối thiểu là 10.000 nhân dân tệ. Đó là ống kính chỉ dùng cho những người giàu ở các thành phố lớn. Tôi kinh doanh nhỏ, lấy đâu ra hàng cao cấp mà thay cho cậu?

Ông chủ tiệm nhìn vết nứt trên máy mà tặc lưỡi tiếc nuối, tựa hồ như đang bị thương do mấy phát súng, cuối cùng cũng chỉ có thể nhắc nhở vài câu

" Nếu các cậu thật lòng muốn tìm người sửa chữa, có lẽ là nên đến Hong Kong."

Kỳ thật Vương Nhất Bác cũng không biết khi nghe đến địa danh này lúc đó sắc mặt của cậu có bao nhiêu là khó coi.

Cậu đi theo Tiêu Chiến ra khỏi nơi mà không nói một lời, chuẩn bị đến trạm xe buýt cách đó không xa để đợi xe buýt đến bến,trên bầu trời mây đỏ đã bị ánh sáng vàng bao phủ trên đường nhựa, cậu lại trông thấy phía trước ngoài kia có cái bóng của ai đó đột nhiên dừng lại.

" Cái này ống kính không cần em phải bồi thường, là do anh bất cẩn nên ngã sấp xuống không có liên quan đến em, bạn nhỏ đừng có áp lực quá nhé."

Rõ ràng là Tiêu Chiến không biết gì cả, nhưng nó luôn khiến Vương Nhất Bác cảm thấy rằng anh có thể dễ dàng nhìn thấu nó, giống như một cuốn sách có thể đọc mà không cần nỗ lực và có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

" Yên tâm, anh sẽ không miễn cưỡng em đi Hong Kong."

Đón chân trời hừng hực khí thế ráng đỏ, Vương Nhất Bác lại không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, trong tiềm thức không dám nhìn vào ánh mắt thiêu đốt Tiêu Chiến, như sợ bị bỏng.

Chỉ có điều giọng điệu bất giác dịu đi, giống như tuyết tan thành những mảnh nước nhỏ trong lòng bàn tay.

"Ai sợ anh miễn cưỡng."

*

*

*

*

*